Loãng xương là hiện tượng xương liên tục mỏng dần và mật độ chất trong xương ngày một thưa dần, khiến cho xương giòn hơn, dễ tổn thương và dễ bị gãy dù chỉ bị chấn thương nhẹ. Loãng xương là nguyên nhân chính gây ra gãy xương ở phụ nữ sau mãn kinh và người già. Gãy xương do loãng xương xảy ra thường xuyên nhất ở xương hông, cột sống và cổ tay hoặc bất cứ xương nào cũng có thể bị ảnh hưởng. Một số trường hợp xương bị gãy không lành lại được, đặc biệt là khi bị gãy xương hông. Đây là một căn bệnh tiến triển thầm lặng và thường chỉ được phát hiện khi xương bị gãy.
Căn bệnh này thực tế là một hình thức rối loạn cơ, xương, khớp.
Bài viết dưới đây sẽ nói rõ về vấn đề trên.
1. Loãng xương là gì?
Loãng xương là tình trạng mật độ xương giảm làm xương yếu đi, dễ gãy xương.
Lão hóa, thiếu hụt estrogen, lượng vitamin D hoặc lượng canxi thấp và một số rối loạn nhất định có thể làm giảm lượng các thành phần duy trì mật độ và sức mạnh của xương.
Loãng xương có thể không gây ra triệu chứng cho đến khi xảy ra gãy xương.
Mặc dù gãy xương thường gây đau đớn nhưng một số trường hợp gãy xương cột sống không gây đau nhưng có thể gây biến dạng.
Gãy xương có thể xảy ra khi tác động rất ít hoặc không cần dùng lực và có thể xảy ra sau một cú ngã nhẹ.
Các bác sĩ chẩn đoán những người có nguy cơ bằng cách kiểm tra mật độ xương của họ.
Bệnh loãng xương thường có thể được ngăn ngừa và điều trị bằng cách quản lý các yếu tố nguy cơ, tập thể dục giảm cân, dùng bisphosphonates hoặc các loại thuốc khác, đảm bảo hấp thụ đủ canxi và vitamin D.
Để xương có thể điều chỉnh theo những yêu cầu thay đổi đặt ra cho chúng, chúng liên tục bị phá vỡ và tái tạo. Quá trình này được gọi là tu sửa. Trong quá trình này, các vùng mô xương nhỏ liên tục được loại bỏ và mô xương mới được giữ lại. Việc tu sửa ảnh hưởng đến hình dạng và mật độ của xương. Ở tuổi trẻ, xương phát triển về chiều rộng và chiều dài khi cơ thể phát triển. Trong cuộc sống sau này, xương đôi khi có thể phát triển về chiều rộng nhưng không tiếp tục phát triển chiều dài.
Xương chứa các khoáng chất, bao gồm canxi và phốt pho, khiến chúng cứng và đặc. Để duy trì mật độ xương, cơ thể cần được cung cấp đủ canxi và các khoáng chất khác và phải sản xuất đủ lượng hormone, chẳng hạn như hormone tăng trưởng, hormone tuyến cận giáp, calcitonin, estrogen và testosterone. Cần cung cấp đủ vitamin D để hấp thụ canxi từ thực phẩm và đưa nó vào xương. Vitamin D được hấp thụ từ chế độ ăn uống và cũng được sản xuất dưới da nhờ ánh sáng mặt trời.
2. Mất mật độ xương ở phụ nữ
Bởi vì xương được hình thành nhiều hơn xương bị tiêu hủy trong những năm trưởng thành trẻ tuổi nên mật độ xương tăng dần cho đến khoảng 30 tuổi, khi chúng ở trạng thái khỏe nhất. Sau đó, khi quá trình phân hủy vượt quá sự hình thành, mật độ xương giảm dần. Nếu cơ thể không thể duy trì đủ lượng xương hình thành, xương sẽ tiếp tục mất mật độ và ngày càng trở nên mỏng manh, cuối cùng dẫn đến chứng loãng xương.
Ở phụ nữ, mật độ xương tăng dần cho đến khoảng 30 tuổi, khi xương ở trạng thái khỏe nhất. Sau đó, mật độ xương giảm dần. Sự giảm mật độ xương tăng nhanh sau khi mãn kinh, xảy ra trung bình ở độ tuổi 51.
3. Phân loại loãng xương
Bệnh loãng xương phổ biến hơn ở phụ nữ. Nó ảnh hưởng đến gần 20% phụ nữ từ 50 tuổi trở lên và gần 5% nam giới từ 50 tuổi trở lên. Khoảng 50% phụ nữ sau mãn kinh và 20% nam giới trên 50 tuổi sẽ bị gãy xương do loãng xương trong đời. Có hai loại loãng xương chính:
Loãng xương nguyên phát: Xảy ra tự phát
Loãng xương thứ phát: Do rối loạn khác hoặc do thuốc
a. Loãng xương nguyên phát
Gần như tất cả các trường hợp loãng xương ở cả nam và nữ đều là nguyên phát. Hầu hết các trường hợp xảy ra ở phụ nữ sau mãn kinh và ở nam giới lớn tuổi.
Nguyên nhân chính gây loãng xương là do thiếu hụt estrogen, đặc biệt là sự suy giảm nhanh chóng xảy ra ở thời kỳ mãn kinh. Hầu hết đàn ông trên 50 tuổi có nồng độ estrogen cao hơn phụ nữ sau mãn kinh, nhưng nồng độ này cũng giảm theo tuổi tác và nồng độ estrogen thấp có liên quan đến chứng loãng xương ở cả nam và nữ. Thiếu hụt estrogen làm tăng quá trình phân hủy xương và dẫn đến mất xương nhanh chóng.
Ở nam giới, lượng hormone sinh dục nam thấp cũng góp phần gây ra bệnh loãng xương. Tình trạng mất xương thậm chí còn lớn hơn nếu lượng canxi hoặc lượng vitamin D thấp. Nồng độ vitamin D thấp dẫn đến thiếu hụt canxi và hoạt động của tuyến cận giáp tăng lên khiến tuyến này tiết ra quá nhiều hormone tuyến cận giáp, điều này cũng có thể kích thích sự phân hủy xương. Sản xuất xương cũng giảm.
Một số yếu tố khác, chẳng hạn như một số loại thuốc, sử dụng thuốc lá, sử dụng rượu nặng, tiền sử gia đình mắc bệnh loãng xương. Ví dụ: nếu cha hoặc mẹ của một người bị gãy xương hông và vóc dáng nhỏ bé, sẽ làm tăng nguy cơ loãng xương, mất mát và phát triển chứng loãng xương ở phụ nữ. Những yếu tố nguy cơ này cũng rất quan trọng ở nam giới.
b. Loãng xương thứ phát
Ví dụ về các rối loạn có thể gây loãng xương thứ phát là bệnh thận mãn tính và rối loạn nội tiết tố (đặc biệt là bệnh Cushing, cường cận giáp, cường giáp, suy sinh dục, nồng độ prolactin cao và đái tháo đường). Một số loại ung thư, chẳng hạn như đa u tủy, có thể gây loãng xương thứ phát, cũng như các bệnh khác như bệnh celiac và viêm khớp dạng thấp. Ví dụ về các loại thuốc nếu sử dụng trong thời gian dài có thể gây loãng xương thứ phát là progesterone, corticosteroid, hormone tuyến giáp, một số loại thuốc hóa trị và thuốc chống động kinh. Uống quá nhiều rượu và hút thuốc lá.
c. Loãng xương vô căn
Loãng xương vô căn là một loại loãng xương hiếm gặp. Từ vô căn chỉ đơn giản có nghĩa là không rõ nguyên nhân. Loại loãng xương này xảy ra ở phụ nữ tiền mãn kinh, nam giới dưới 50 tuổi, trẻ em và thanh thiếu niên có lượng hormone bình thường, lượng vitamin D bình thường và không có lý do rõ ràng nào khiến xương yếu.
4. Triệu chứng của bệnh loãng xương
Lúc đầu, bệnh loãng xương không gây ra triệu chứng gì vì mất mật độ xương xảy ra rất từ từ. Một số người không bao giờ phát triển các triệu chứng. Tuy nhiên, khi chứng loãng xương khiến xương bị gãy, người bệnh có thể bị đau tùy theo vị trí gãy xương. Gãy xương có xu hướng lành chậm ở những người bị loãng xương và có thể dẫn đến các biến dạng như cong cột sống.
Ở các xương dài, chẳng hạn như xương tay và xương chân, gãy xương thường xảy ra ở đầu xương chứ không phải ở giữa. Gãy xương dài thường gây đau đớn.
Xương cột sống đặc biệt có nguy cơ bị gãy do loãng xương. Gãy xương này là gãy xương liên quan đến loãng xương phổ biến nhất. Chúng thường xảy ra ở giữa đến lưng dưới.
Thông thường, thân hình trống của một hoặc nhiều đốt sống tự xẹp xuống và bị nén thành hình nêm. Những vết gãy do nén đốt sống này có thể xảy ra ở những người mắc bất kỳ loại bệnh loãng xương nào, kể cả những người đang dùng thuốc gây giảm mật độ xương và tăng nguy cơ gãy xương. Các đốt sống bị suy yếu có thể bị xẹp một cách tự nhiên hoặc sau một chấn thương nhẹ.
Hầu hết các trường hợp gãy xương nén đốt sống này không gây đau. Tuy nhiên, cơn đau có thể phát triển, thường bắt đầu đột ngột, tập trung ở một vùng cụ thể ở lưng và trở nên trầm trọng hơn khi một người đứng hoặc đi. Khu vực này có thể mềm. Thông thường cơn đau và nhức bắt đầu giảm dần sau 1 tuần. Tuy nhiên, cơn đau kéo dài có thể kéo dài hàng tháng hoặc liên tục. Nếu một số đốt sống bị gãy, cột sống có thể bị cong bất thường, gây căng cơ, đau nhức cũng như biến dạng.
Gãy xương thường xảy ra do một lực căng hoặc té ngã tương đối nhỏ, chẳng hạn như ngã từ độ cao đứng trở xuống, kể cả ngã ra khỏi giường, thường không gây gãy những xương rắn chắc. Gãy xương thường xảy ra ở cổ tay, hông và cột sống. Các xương khác bao gồm xương cánh tay trên và xương chậu.
Gãy xương hông, một trong những loại gãy xương nghiêm trọng nhất, là nguyên nhân chính gây ra tình trạng khuyết tật và mất khả năng tự lập ở người lớn tuổi.
Gãy xương cổ tay xảy ra thường xuyên, đặc biệt ở những người bị loãng xương sau mãn kinh.
Những người đã từng bị gãy xương nguyên nhân do loãng xương có nguy cơ bị gãy xương nhiều hơn.
Gãy xương mũi, xương sườn, xương đòn, xương đầu gối và xương bàn chân không được coi là gãy xương liên quan đến loãng xương.
5. Chẩn đoán loãng xương
Kiểm tra mật độ xương
Xét nghiệm nguyên nhân và yếu tố nguy cơ
Bác sĩ có thể nghi ngờ bệnh loãng xương ở những người sau:
Kiểm tra mật độ xương
Xét nghiệm nguyên nhân và yếu tố nguy cơ
Bác sĩ có thể nghi ngờ bệnh loãng xương ở những người sau:
-Phụ nữ từ 65 tuổi trở lên
Phụ nữ từ mãn kinh đến 65 tuổi có nguy cơ mắc bệnh loãng xương
– Đàn ông và phụ nữ đã từng bị gãy xương trước đó do tác động rất ít hoặc không cần dùng lực nhiều, ngay cả khi gãy xương xảy ra khi còn trẻ
– Những người có xương ít đặc hơn trên X-quang hoặc bị gãy xương đốt sống trên X-quang
– Những người có nguy cơ mắc bệnh loãng xương thứ phát
Nếu nghi ngờ loãng xương và mọi người chưa chụp X-quang, bác sĩ có thể yêu cầu chụp ảnh để chẩn đoán gãy xương. Một số phát hiện trên phim X-quang chỉ ra nguy cơ bệnh loãng xương. Chẩn đoán loãng xương được xác nhận bằng xét nghiệm mật độ xương.
Kiểm tra mật độ xương
Kiểm tra mật độ xương có thể được sử dụng để phát hiện hoặc xác nhận nghi ngờ loãng xương, ngay cả trước khi gãy xương xảy ra.
Đo mật độ loãng xương DXA (Dual-energy x-ray absorptiometry) là xét nghiệm hữu ích nhất về mật độ xương. Quét DXA chụp X-quang cột sống và hông năng lượng cao và năng lượng thấp, đây là những vị trí có thể xảy ra gãy xương lớn. Sự khác biệt giữa kết quả chụp X-quang năng lượng cao và năng lượng thấp cho phép bác sĩ tính toán mật độ xương. Kết quả được báo cáo là điểm T, so sánh mật độ xương của một người với mật độ của một người khỏe mạnh cùng giới tính và chủng tộc ở độ tuổi có khối lượng xương cao nhất, tức là khoảng 30 tuổi. Mật độ xương càng thấp , điểm T càng thấp. Điểm T từ -2,5 trở xuống xác định bệnh loãng xương.
Quét DXA không gây đau đớn, sử dụng rất ít bức xạ và có thể được thực hiện trong khoảng 10 đến 15 phút. Chúng có thể hữu ích trong việc theo dõi phản ứng với điều trị cũng như chẩn đoán. Quét DXA cũng có thể cho thấy tình trạng thiếu xương, tình trạng mật độ xương giảm nhưng không nghiêm trọng như bệnh loãng xương. Những người bị loãng xương cũng có nguy cơ gãy xương cao hơn. Điều quan trọng là bác sĩ phải tính toán điểm đánh giá rủi ro gãy xương (FRAX), đưa ra ước tính về nguy cơ gãy xương.
Những người đang dùng bisphosphonate hoặc chất đồng hóa nên quét DXA lặp lại để theo dõi hiệu quả của việc điều trị.
Các xét nghiệm khác
Xét nghiệm máu có thể được thực hiện để đo lượng canxi, vitamin D và mức độ của một số hormone.
Có thể cần phải thử nghiệm thêm để loại trừ các tình trạng điều trị được có thể dẫn đến chứng loãng xương. Nếu tình trạng như vậy được tìm thấy, chẩn đoán được gọi là loãng xương thứ phát.
6. Điều trị bệnh loãng xương
– Canxi và vitamin D
– Bài tập chịu trọng lượng
– Thuốc
– Điều trị gãy xương
Điều trị loãng xương bao gồm việc đảm bảo hấp thụ đủ canxi và vitamin D và tham gia các bài tập chịu trọng lượng (chẳng hạn như đi bộ, leo cầu thang hoặc tập tạ, tất cả đều giúp củng cố xương). Điều trị bằng thuốc thường được khuyến khích. Khi điều trị cho những người bị loãng xương, các bác sĩ cũng quản lý các tình trạng và yếu tố nguy cơ có thể góp phần gây ra hiện tượng mất xương liên tục.
Canxi và vitamin D
Tiêu thụ đủ lượng chất dinh dưỡng, đặc biệt là canxi và vitamin D, sẽ rất hữu ích, đặc biệt là trước khi đạt mật độ xương tối đa (khoảng 30 tuổi) cũng như sau thời gian này. Vitamin D giúp cơ thể hấp thụ canxi.
Tất cả đàn ông và phụ nữ nên tiêu thụ ít nhất 1.000 miligam canxi mỗi ngày. Phụ nữ sau mãn kinh, đàn ông lớn tuổi, trẻ em đang bước vào tuổi dậy thì và phụ nữ đang mang thai hoặc đang cho con bú có thể cần tiêu thụ 1.200 đến 1.500 miligam mỗi ngày. Canxi trong thực phẩm được ưa chuộng hơn thực phẩm bổ sung canxi. Thực phẩm giàu canxi bao gồm các sản phẩm từ sữa như sữa và sữa chua, một số loại rau như bông cải xanh, sữa hạt như sữa hạnh nhân và các loại hạt như mắc ca.
Tuy nhiên, nếu mọi người không thể tiêu thụ lượng khuyến nghị chỉ bằng chế độ ăn uống, họ cần phải dùng thực phẩm bổ sung. Hiện có nhiều chế phẩm canxi và một số có chứa vitamin D bổ sung. Các chất bổ sung phổ biến nhất là canxi cacbonat hoặc canxi citrate. Nên bổ sung canxi citrate cho những người dùng thuốc ức chế axit dạ dày hoặc những người đã cắt dạ dày hay đã qua phẫu thuật dạ dày.
Những người bị loãng xương nên tiêu thụ 600 đến 800 IU vitamin D bổ sung mỗi ngày. Những người bị loãng xương bị thiếu vitamin D có thể cần liều cao hơn nữa. Các bác sĩ kiểm tra mức vitamin D trong máu để xác định nên bổ sung bao nhiêu vitamin D.
Nguồn thực phẩm phổ biến nhất là thực phẩm tăng cường, chủ yếu là ngũ cốc và các sản phẩm từ sữa. Vitamin D cũng có trong dầu gan cá và cá béo. Vitamin D bổ sung thường được cung cấp dưới dạng cholecalciferol, dạng vitamin D tự nhiên hoặc ergocalciferol, dạng tổng hợp có nguồn gốc thực vật.
Thuốc
Bisphosphonates (alendronate, risedronate, ibandronate và axit zoledronic) rất hữu ích trong điều trị tất cả các loại bệnh loãng xương và thường là loại thuốc đầu tiên được sử dụng. Bisphosphonates đã được chứng minh là làm giảm quá trình luân chuyển xương và do đó làm giảm tình trạng mất xương cũng như giảm nguy cơ gãy xương. Alendronate và risedronate có thể được uống bằng đường uống. Axit zoledronic có thể được tiêm tĩnh mạch. Ibandronate có thể dùng bằng đường uống hoặc tiêm tĩnh mạch:
– Phụ nữ đang mang thai hoặc cho con bú
– Người có lượng canxi trong máu thấp
– Những người mắc bệnh thận nặng
Hầu hết mọi người cần dùng các loại thuốc này trong 3 hoặc 5 năm, nhưng một số người có nguy cơ gãy xương đặc biệt cao có thể cần dùng thuốc lâu hơn. Thời gian mọi người cần dùng bisphosphonate trong bao lâu sẽ do bác sĩ xác định và dựa trên tình trạng sức khỏe của một người cũng như các yếu tố nguy cơ gãy xương. Trong và sau khi điều trị bằng bisphosphonate, các bác sĩ thường thực hiện các xét nghiệm định kỳ để xác định xem khối lượng xương có giảm hay không. Nếu khối lượng xương giảm sau khi ngừng bisphosphonate, việc điều trị bằng bisphosphonate có thể được bắt đầu lại hoặc có thể bắt đầu dùng một loại thuốc khác.
Hoại tử xương hàm là một tình trạng hiếm gặp xảy ra ở một số người dùng bisphosphonates, denosumab hoặc romosozumab. Trong tình trạng này, xương hàm khó lành, đặc biệt ở những người đã từng phẫu thuật nha khoa xâm lấn liên quan đến xương hàm. Nguy cơ phát triển hoại tử xương hàm đặc biệt thấp ở những người dùng bisphosphonates và lợi ích của việc điều trị loãng xương để ngăn ngừa gãy xương thường vượt xa những rủi ro tiềm ẩn. Khi được sử dụng theo quy định, bisphosphonates ngăn ngừa gãy xương nhiều hơn so với các trường hợp hoại tử xương hàm mà chúng có thể gây ra. Những người tiêm tĩnh mạch bisphosphonates, những người đã xạ trị vào đầu và cổ để điều trị ung thư hoặc kết hợp cả hai đều có nguy cơ cao nhất.
Sử dụng bisphosphonates trong thời gian dài có thể làm tăng nguy cơ gãy xương bất thường ở xương đùi
Để giảm nguy cơ gãy xương này, bác sĩ có thể yêu cầu người bệnh ngừng dùng bisphosphonates trong 1 đến 2 năm hoặc lâu hơn. Những khoảng thời gian theo kế hoạch này được gọi là kỳ nghỉ bisphosphonate hoặc kỳ nghỉ thuốc. Kỳ nghỉ bisphosphonate kéo dài bao lâu được các bác sĩ cân nhắc kỹ lưỡng. Các bác sĩ đưa ra quyết định dựa trên một số yếu tố nhất định như tuổi của một người, kết quả quét DXA, liệu họ có bị gãy xương hay không và khả năng bị ngã là bao nhiêu. Những người đang trong kỳ nghỉ bisphosphonate nên được theo dõi thường xuyên để phát hiện mật độ xương giảm. Bởi vì nguy cơ gãy xương tăng lên khi mọi người đang trong thời gian nghỉ dùng thuốc nên các bác sĩ cố gắng cân bằng lợi ích của bisphosphonates với các tác dụng phụ có thể xảy ra.
Nhìn chung, khi được sử dụng theo quy định, lợi ích của bisphosphonates trong việc ngăn ngừa gãy xương vượt xa những rủi ro tiềm ẩn.
Denosumab tương tự như bisphosphonates ở chỗ nó ngăn ngừa mất xương. Denosumab được tiêm dưới da tại phòng khám của bác sĩ hai lần một năm. Giống như bisphosphonates, denosumab rất hiếm khi gây hoại tử xương hàm và có thể làm tăng nguy cơ gãy xương đùi bất thường. Denosumab đã được nghiên cứu ở những bệnh nhân mắc bệnh thận mãn tính và với sự theo dõi thích hợp, đã được chứng minh là an toàn khi sử dụng. Những người dùng denosumab không nên bỏ liều hoặc ngừng dùng thuốc vì trì hoãn dùng thuốc hoặc ngừng dùng thuốc này có thể làm giảm mật độ xương và có thể làm tăng nguy cơ gãy xương đốt sống.
Raloxifene là một loại thuốc giống estrogen có thể hữu ích trong việc ngăn ngừa và điều trị chứng loãng xương nhưng không có một số tác dụng phụ tiêu cực của estrogen. Raloxifene được sử dụng ở những người không thể hoặc không muốn dùng bisphosphonates. Raloxifene có thể làm giảm nguy cơ gãy xương đốt sống và có thể làm giảm nguy cơ ung thư vú xâm lấn.
Đàn ông không được hưởng lợi từ estrogen nhưng có thể được hưởng lợi từ liệu pháp thay thế testosterone nếu mức testosterone của họ thấp.
Liệu pháp nội tiết tố (ví dụ bằng estrogen) giúp duy trì mật độ xương ở phụ nữ và có thể được sử dụng để phòng ngừa hoặc điều trị. Tuy nhiên, vì những rủi ro của liệu pháp hormone có thể vượt quá lợi ích của nó đối với nhiều phụ nữ nên liệu pháp hormone thường không phải là lựa chọn điều trị được sử dụng. Các quyết định về việc sử dụng liệu pháp thay thế estrogen sau mãn kinh rất phức tạp.
Calcitonin- chất ức chế sự phân hủy xương, đã được nghiên cứu để điều trị bệnh loãng xương. Calcitonin chưa được chứng minh là làm giảm nguy cơ gãy xương nhưng nó có thể giúp giảm đau do gãy xương đốt sống. Calcitonin thường được dùng bằng cách xịt mũi. Việc sử dụng nó có thể làm giảm nồng độ canxi trong máu, vì vậy cần phải theo dõi mức độ này.
Romosozumab làm tăng mật độ xương ở cột sống hông và thắt lưng và giảm nguy cơ gãy xương ở phụ nữ sau mãn kinh. Romosozumab được tiêm mỗi tháng một lần trong 1 năm. Mọi người không nên dùng romosozumab trong vòng 12 tháng sau khi bị đau tim hoặc đột quỵ.
Các chất đồng hóa (teriparatide và abaloparatide) làm tăng sự hình thành xương mới, tăng mật độ xương và giảm khả năng gãy xương. Teriparatide (một dạng tổng hợp của hormone tuyến cận giáp) và abaloparatide (một loại thuốc tương tự hormone tuyến cận giáp) được tự tiêm hàng ngày. Liệu pháp này được sử dụng ở một số người:
– Bị mất xương rõ rệt hoặc gãy xương mới trong khi điều trị bằng bisphosphonate.
– Không thể dùng bisphosphonates.
– Bị loãng xương nghiêm trọng bất thường hoặc gãy xương nhiều (đặc biệt là gãy xương đốt sống).
– Bị loãng xương do corticosteroid.
– Romosozumab cũng hoạt động như một chất đồng hóa.
7. Điều trị đau và gãy xương
Đau lưng do gãy xương đốt sống có thể được điều trị bằng thuốc giảm đau và đôi khi dùng nhiệt ẩm, xoa bóp và các thiết bị hỗ trợ, chẳng hạn như nẹp lưng. Mọi người có thể được dùng calcitonin để giảm đau do gãy xương đốt sống. Các bài tập tăng cường cơ bắp ở lưng có thể giúp giảm đau lưng mãn tính. Sau khi bị gãy xương, mọi người thường nên tránh nghỉ ngơi tại giường và tránh nâng vật nặng. Ngay khi có thể, mọi người nên tập các bài tập chịu lực.
Gãy xương do loãng xương phải được điều trị. Đối với gãy xương hông, khớp thường được ổn định và thường một phần hoặc toàn bộ khớp háng được thay thế bằng phẫu thuật. Có thể cần phải phẫu thuật nếu bị gãy xương cổ tay hoặc có thể cần phải bó bột ở cổ tay. Ngoài ra, những người bị gãy xương do loãng xương nên được điều trị bằng thuốc trị loãng xương và đảm bảo rằng họ tiêu thụ đủ lượng canxi và vitamin D.
Một đốt sống bị xẹp có thể được sửa chữa bằng một thủ thuật gọi là phẫu thuật tạo hình đốt sống. Trong thủ tục này, một vật liệu gọi là methyl methacrylate (MMA), một loại xi măng xương acrylic, được tiêm vào đốt sống bị xẹp, giúp giảm đau và giảm biến dạng. Kyphoplasty là một thủ tục tương tự, trong đó một quả bóng nhỏ được sử dụng để mở rộng đốt sống trước khi tiêm MMA. Với phẫu thuật tạo hình đốt sống và tạo hình gù, sự biến dạng có thể giảm ở xương được tiêm MMA nhưng nguy cơ gãy xương ở các xương lân cận ở cột sống hoặc xương sườn không giảm mà thậm chí có thể tăng lên. Các rủi ro khác có thể bao gồm gãy xương sườn, rò rỉ xi măng và có thể có các vấn đề về tim hoặc phổi.
8. Phòng ngừa loãng xương
Phòng ngừa loãng xương thường thành công hơn điều trị vì việc ngăn ngừa mất mật độ xương dễ dàng hơn là phục hồi mật độ một khi nó đã bị mất. Các biện pháp phòng ngừa được khuyến nghị cho bất kỳ ai bị mất xương hoặc có các yếu tố nguy cơ mất xương, bất kể họ có bị gãy xương liên quan đến loãng xương hay không. Phòng ngừa loãng xương bao gồm:
– Quản lý các yếu tố nguy cơ. Ví dụ, bỏ hút thuốc và tránh uống rượu quá mức.
– Tiêu thụ đủ lượng canxi và vitamin D.
– Tham gia vào các bài tập chịu sức nặng, chẳng hạn như đi bộ, leo cầu thang hoặc tập tạ.
– Dùng một số loại thuốc đối với một số người đã bị mất xương nhẹ do loãng xương.
BÀI CÙNG CHỦ ĐỀ:
Phục hồi chức năng gãy xương đòn theo BYT
Các phương pháp điều trị loãng xương
Người ngồi nhiều nên tập những bài tập yoga nào?
Yhocvn.net (Lược dịch theo msdmanuals)
Chưa có bình luận.