Không có vợ thì biết than vãn với ai lúc muộn phiền, cáu gắt với ai khi stress và nói với ai câu “Anh buồn ngủ rồi, mình tắt dùm anh đèn?”…
Bài viết dưới đây là chia sẻ của nhà báo Ngô Nguyệt Hữu (TP HCM) dành cho người bạn đời:
Muốn viết gì đó cho vợ, thật khó khăn, lại ngại sến sẩm. Vợ nói, mình chơi facebook đừng nhắc tên em. Bất chấp, có rất nhiều tin nhắn hoặc bình luận kiểu, sao chẳng bao giờ thấy nhắc đến vợ. Chỉ là trong những khoảng chấp chới gió mưa của đời người, vẫn muốn vợ là điều gì đó rất riêng biệt, duy có mỗi mình biết thôi.
Duyên kiếp ba sinh thì mới thành chồng thành vợ, thêm nữa mình là thằng mải chơi. Người cần đến đã đến, người phải đến đều rất muộn màng. Vợ cũng rộng lượng, chứ vợ mau nhớ lâu quên, chắc giờ đi bụi đời từ tám kiếp rồi.
Ảnh minh họa: Ceoworld. |
Ngồi lục lại hình cũ, mới nhớ là lâu lắm rồi không chụp ảnh cùng vợ. Điện thoại, toàn ảnh của con. Có lần vợ lấy điện thoại, tự chụp vài tấm, không để ý. Nay nhìn, thấy thương thương.
Vợ chồng nhiều năm, bao nhiêu lo lắng dồn hết cho con. Có đi chơi hay ăn gì cũng theo yêu cầu của con. Mấy lâu, rủ vợ xem phim, vợ lại bảo “Con chưa đi được, tội nghiệp”, đành thôi.
Vẫn thói quen rất nhà quê, vợ mua cái gì mặc cái đó, vợ đưa bao nhiêu tiền xài bấy nhiêu. Ít khi nào có mưu cầu gì hơn.
Hồi nhỏ, ăn vạ má. Lớn lên, ăn vạ vợ.
Chắc là may mắn nhất trên đời này là có vợ, vì đến tuổi này rồi, không có vợ thì chẳng biết phải than vãn với ai mỗi lúc muộn phiền, không biết cáu gắt với ai mỗi lúc stress, không biết phải nói câu “Anh buồn ngủ rồi, mình tắt dùm anh đèn?” ra sao.
Dứt tiếng, vứt sách lăn đùng ra ngủ. Tin rằng, máy lạnh sẽ được chỉnh đúng nhiệt độ để sớm mai mình không bị cơn đau họng vồ lấy.
Ngô Nguyệt Hữu
Nguồn: vnexpress
Chưa có bình luận.