Khi con trai hơn 1 tuổi, để phụ giúp chồng bớt gánh nặng, tôi đã lên tỉnh làm thuê. Chỗ làm cách nhà hơn 100 km, tuy nhiên mỗi tuần tôi đều về nhà thăm con. Khi về tôi mua rất nhiều thức ăn, cả hoa quả và sữa bột cho con.
Mặc dù đi làm ngoài rất nhớ con nhưng cũng nhờ đi làm xa mà quan hệ giữa tôi và mẹ chồng tốt lên, bởi vì trước đây cùng sống dưới một mái nhà tôi và mẹ chồng thường xuyên cãi vã, sau khi rời đi thì cả hai lại khá vui vẻ.
Tôi thì không phải là người tính toán, mặc dù trước đây tôi và mẹ chồng hay cãi nhau nhưng khi nhận lương, tôi đều mua quần áo và đồ ăn ngon cho mẹ chồng.
Một thời gian trước, bố chồng không may đã qua đời, chỉ còn lại mẹ chồng và con trai tôi trong căn nhà, tôi thấy cảnh một già một trẻ cô đơn thật tội nghiệp nên tôi đã cố gắng nỗ lực kiếm tiền, cố gắng mua đồ ăn bổ dưỡng để bù đắp cho hai bà cháu.Tôi hi vọng mẹ chồng có thể chăm sóc tốt cho con trai tôi, bởi thế mỗi lần về thăm nhà, quần áo của hai bà cháu tôi đều tự tay giặt hết.
Thời gian rảnh tôi còn trồng thêm ít rau, rau xanh ăn không hết. Hàng xóm khuyên tôi không cần mua thức ăn cho mẹ chồng, vì bà có một mình chẳng ăn là mấy, con nhỏ thì cũng không ăn mấy, tôi nghĩ bụng không có thức ăn, ăn cơm thế nào được? Trong lòng tôi không vui mấy, cũng không hỏi mẹ chồng.
Tuần trước tôi nhận lương, có cả tiền thưởng, tôi liền mua thịt bò mà mẹ chồng thích ăn. Tôi hào hứng trở về nhà, nhìn thấy mẹ chồng và con trai đang ăn cơm, mẹ chồng đang múc nửa bát cơm cho cháu, có lẽ vì không có rau nên con tôi nhăn mũi ăn một chút, có vẻ như khó nuốt trôi.
Tôi hỏi: “Mẹ à, sao mẹ không cho cháu ít rau? Cháu nó cũng cần dinh dưỡng chứ, ăn nhiều rau xanh rất có ích cho sự phát triển của trẻ nhỏ. Trẻ đang độ tuổi phát triển, hay chạy nhảy nô đùa, nếu không ăn rau thì làm sao có chất xơ, nếu chỉ ăn cơm trắng không ăn rau làm sao ăn nổi”.
Mẹ chồng nói: “Ngày xưa trẻ con làm gì có ăn rau, chỉ ăn cơm với muối vừng cũng lớn được”. Tôi nói lại, ngày xưa sao có thể đem so với ngày nay? Nay là thời gì rồi? Trước đây chỉ cần ăn cơm để giải quyết vấn đề ăn no, ngày trước không có lương thực, còn phải dùng khoai sắn ăn thay cơm, nhưng giờ còn ai ăn như vậy nữa.
Sau đó tôi đi vào trong bếp, mở nồi ra thì đúng là dở khóc dở cười, trong rau có bỏ thêm ớt, rõ ràng biết là trẻ nhỏ không ăn được cay, mẹ chồng chỉ vì sở thích của mình mà không quan tâm đến cháu mình?
Nay con tôi đã gần 2 tuổi, vì chỉ ăn sữa bột thêm cũng không đủ dinh dưỡng, nên cháu đã gầy đi nhiều. Tôi thấy mẹ chồng không biết nghĩ cho cháu, ăn uống đạm bạc, rau lại có ớt… Nếu mẹ chồng thích ăn cay thì có thể xào riêng rau không có ớt cho cháu, rồi sau đó cho thêm ớt là được. Mặc dù tôi cũng thích ăn cay nhưng nấu cho trẻ ăn, tôi đều không cho ớt.
Mẹ chồng nói: “Như vậy thì phiền phức, cháu nó không ăn được là bao”, nhưng là một người bà, tôi nghĩ cần biết chăm sóc cho cháu, nghĩ đến cảnh con trai ngày ngày ăn cơm trắng muối vừng, tôi không ngăn được nước mắt.
Bà tự ái vì tôi to tiếng với bà nên đã ôm cháu đi không cho tôi bế. Có lẽ bà đã chịu nhiều khổ cực, cay đắng nên đến bây giờ vẫn có thói quen ăn kham uống khổ như vậy. Tôi chỉ hy vọng cháu được bổ sung dinh dưỡng, như vậy cũng đâu có sai.
Vốn dĩ tôi mua thịt bò cho mẹ chồng ăn, nhưng nghĩ đến cảnh con trai không được ăn uống đủ dinh dưỡng, tôi đã không giữ bình tĩnh và vứt thịt bò vào thùng rác.
Các bạn đã gặp trường hợp như vậy bao giờ chưa?
Video hay: Cách nhận biết thực phẩm biến đổi gen GMO, thứ đáng sợ người Việt Nam vẫn ăn hằng ngày mà không biết
Bích Phượng
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.