Giữa lúc tuyệt vọng vì bệnh tật, muốn để lại lời trăn trối thì chàng trai biết mình sắp làm bố.
Đó có thể là câu chuyện xúc động nhất vào đêm Giáng sinh mà dân mạng được nghe. Một ông bố trẻ mang trong mình căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, kể lại niềm hạnh phúc tột cùng khi được đón con trai đầu lòng chào đời.
Đoàn Minh Nhật (sinh năm 1989, Vũng Tàu) chia sẻ câu chuyện của mình từ khi mang bệnh cho đến khi cố gắng gượng chờ con lọt lòng thu hút hơn 30.000 lượt thích và hàng nghìn bình luận xúc động.
Lấy vợ, chăm chỉ làm lụng, có của ăn của để, đã sẵn sàng sinh và nuôi dạy con cái nhưng đùng một ngày, Minh Nhật phát hiện mình lâm bệnh nặng. Đó là khi anh thấy da minh vàng vọt, ngứa từ trong xương ngứa ra…
Ông bố trẻ hạnh phúc ôm con vào lòng
Được chẩn đoán bị u gan, Nhật suy sụp. Anh gắng gượng làm phẫu thuật, rồi điều trị hóa chất với nỗi đau đớn tột cùng nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng, anh bị bệnh viện trả về.
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, tuyệt vọng đến mức muốn chết đi để chấm dứt nỗi đau đớn, Minh Nhật được tin vợ mang bầu. Và kể từ ấy, đứa con trong bụng chính là động lực để anh sống.
Anh điều trị bằng thuốc nam và các chỉ số sức khỏe bắt đầu khả quan hơn. Cùng với đứa con đang lớn lên từng ngày trong bụng mẹ, niềm hy vọng dần trở về với Minh Nhật. Anh quyết tâm phải đợi bằng được ngày con chào đời.
Và ngày ấy cũng đến, càng đặc biệt hơn lại vào đúng đêm Giáng sinh. Hình ảnh người cha gầy gò ôm con trai nhỏ trong lòng, mắt lấp lánh hạnh phúc khiến bất cứ ai chứng kiến đều xúc động.
“Cái cảm giác được ẵm con mình trên tay sướng lắm ạ. Nhờ nó làm động lực mà mình sống được đến giờ. Sắp tơi, mình sẽ làm một bữa tiệc đầy tháng linh đình cho nó bởi, mình không biết trụ được đến thôi nôi hay không”, Nhật nói.
Câu chuyện của người cha ung thư giai đoạn cuối, gắng gượng chờ đến ngày con chào đời khiến khán giả xúc động. Đa phần đều thừa nhận, dòng tâm sự này giúp họ hiểu hơn về tình cảm gia đình.
Dưới đây là dòng tâm sự của ông bố trẻ:
Mình lấy vợ hồi tháng 10 năm ngoái, 2 vợ chồng mình cùng nhau làm nên cũng có của dư để dành sau này sinh con. Khi mọi thứ nó đang rất là hoàn hảo thì đùng một cái cuối tháng 3 vừa rồi tự nhiên mình cảm thấy người khó chịu, ăn uống khó tiêu, nước tiểu sẫm màu và sệt như trà đặc. Toàn thân bắt đầu chuyển vàng từ tròng mắt đến da. Các bạn cứ thấy con ếch xào lăn nó vàng như thế nào thì mình vàng như vậy đó.
Đi lên Sài Gòn xét nghiệm thì bác sĩ chuẩn đoán mình bị viêm gan A (bệnh này tự sinh ra rồi tự mất đi nên không sao hết). Người ta kêu mình về chỉ cần ăn uống điều độ, ăn thêm nhiều chất C cho có đề kháng tầm 2 tuần là hết.
Nghe vậy mình cũng mừng, về làm theo những gì bác sĩ nói mà sao không thấy người bớt mà vàng thì càng ngày càng tăng. Toàn thân bắt đầu ngứa, cái ngứa nó khủng khiếp lắm, nó ngứa từ xương ngứa ra mà nó toàn về khuya thì nó càng ngứa.
Hai tuần lễ, mình không ngủ vì ngứa, mình gãi toàn thân đến nỗi nó trầy nát hết người. Đối với người khác thì khi bị trầy vết thương nó có màu đỏ và chảy máu ra còn mình thì vết thương nó có màu vàng và chảy mật ra do mật trong người lan vào máu hết rồi.
Sau đó, mình thấy không ổn nên đi qua trung tâm khác kiểm tra lại thì bác sỹ nhìn xong chỉ biết thở dài rồi kêu mình nhập viện liền đi. Rồi bác sỹ gửi mình qua bệnh viện Bình Dân.
Tại đây, mình được chẩn đoán là bị u rốn gan (khối u nằm ngay rốn gan, nó chặn đường dẫn mật và máu lại không cho chạy xuống nuôi gan. Mật bị nghẽn nên tràn ra máu làm bị ngứa và vàng da, vàng mắt).
Mỗi ngày, bác sĩ chuyên khoa đi thăm bệnh mà cứ cầm hồ sơ bệnh án của mình lên là lại lắc đầu. Cứ nói tội nghiệp còn trẻ quá mà…. mình nghe vậy biết là bị nặng lắm rồi. Lúc đó, mình suy sụp lắm, cứ nghĩ không biết mình chết rồi sẽ đi về đâu? Rồi mình lại nghĩ sắp phải xa gia đình, xa vợ, xa bạn bè là lại khóc.
Nhiều khi, mình ngồi ăn cơm mà vừa ăn vừa khóc đúng kiểu “khổ trăm bề nước mắt chan cơm”. Rồi bác sỹ yêu cầu mổ mà cũng nói trước tỉ lệ thành công chỉ có 30% mà thôi. Nói chung là 3 phần sống 7 phần chết. Mẹ mình cầm tờ cam kết mà nước mắt cứ chảy. Mình nói thôi không sao đâu, cái gì tới nó tới. Đến giờ lên bàn mổ người ta chụp thuốc mê, mình nhắm mắt lại, nếu sau đó mình mở mắt ra được thì biết rằng còn sống, nếu không mở mắt thì thôi.
Rồi cuối cùng mình cũng mổ, nhưng ca mổ không thất bại mà cũng không thành công. Bởi vì mình không chết nhưng khối u cũng không cắt được, vì do nó nằm vị trí quá nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất nhẹ là vỡ mạch máu là mình chết liền.
Lúc ấy, bác sỹ chỉ có thể nối cái ống dẫn lưu cho mật chảy ra ngoài để mình đỡ ngứa đỡ vàng da vậy thôi. Sau khi mổ 2 tuần, mình được xuất viện về, 2 tuần sau lên tái khám thì bác sỹ bảo mình bị ung thư rốn gan giai đoạn cuối và chỉ sống được khoảng 3 tháng nữa thôi. Kêu mình thôi hoá trị thử biết đâu hợp thuốc thì kéo dài được 6 tháng tới 1 năm.
À mình vào thuốc hoá trị được 3 lần, các bạn biết không cái cảm giác mỗi lần vào thuốc nó đau không tả nổi. Nguyên cánh tay nhức kinh khủng, vào thuốc xong về nhà bắt đầu nó hành, nó gây sốt rồi nó khiến mình ăn gì vào cũng ói. Lúc đó, mình đau quá rồi, mệt mỏi quá rồi chỉ mong có cách nào cho mình mau chết đi. Chứ sống như vầy còn khổ hơn chết.
10 người đi thăm thì hết 11 người khuyên sống lạc quan lên, đừng suy nghĩ gì hết, nói thì dễ chứ thử lâm vào tình trạng giống mình coi lạc quan nổi không.
Mỗi ngày, mình chỉ nằm 1 chỗ như người bị tàn phế vậy đó, trưa vợ múc miếng cơm trắng, chan miếng canh vào cho dễ nuốt rồi đút cho ăn. Thịt thà mình chỉ cần nghe mùi là muốn ói liền, rồi thuốc nó làm cho cái lưỡi mất hết vị giác.
Chỉ cần mình ăn mặn 1 chút là cái lưỡi nó tê. Hồi trước, ớt là trái cây tráng miệng trong mỗi bữa ăn, bây giờ chỉ cần dính 1 hột ớt thôi là mình thở không nổi. Lúc đó, mình muốn buông xuôi lắm rồi, mình gọi người nhà tới cho trăn trối rồi”.
“Giữa lúc mình suy sụp nhất thì đùng một cái vợ có thai các bạn ạ. Lúc đó, mình vừa mừng vừa lo. Mình lo không biết được nhìn mặt nó không? Lo sau này nó phải mồ côi cha sớm, lo sau này vợ phải nuôi con một mình.
Rồi mọi người ai cũng khuyên ráng lên để nhìn được mặt con nên mình mới cố ăn uống để có sức mà sống. Thì lúc này, bệnh viện nói thuốc hoá trị không có tác dụng nên trả mình về, nói gia đình cho mình muốn ăn gì, chơi gì thì cho ăn, cho chơi đi. Họ chuẩn đoán mình sống không được bao lâu nữa.
Về nhà mình lấy thuốc nam uống đến nay là được nửa năm rồi, cũng may là mình hợp thuốc nên sức khoẻ càng ngày càng tốt hơn. Gần đây, mình mới lên bệnh viện xét nghiệm lại thì bác sỹ kêu các chỉ số giảm nhiều lắm. Kết quả rất là tốt.
Và cuối cùng cái ngày mình chờ đợi suốt bao nhiêu tháng qua cũng đã tới. Con mình cũng ra đời rồi, mình nghe tin mà chảy nước mắt vì mừng. Cái cảm giác được ẵm con mình trên tay nó sướng lắm ạ, nhờ nó làm động lực mà mình sống được đến giờ. Sắp tới mình sẽ làm 1 bữa tiệc đầy tháng linh đình cho nó bởi mình không biết trụ đến được thôi nôi hay không.
Khi mà bên bờ vực cái chết, lúc đó mọi thứ nó không có giá trị gì hết các bạn ạ, tiền bạc mình coi nó như giấy lộn mà thôi. Lúc đó, mình thèm muốn nhất chính là cái không khí gia đình, mình muốn được thấy mọi người trong gia đình quây quần ăn uống, cười nói vui vẻ với nhau. Đối với mình cái không khí đó mới quý chứ mọi thứ khác đối với mình không còn quan trọng nữa.
Nên cuối cùng mình mong các bạn còn khoẻ thì nên trân trọng cái không khí gia đình đi, chứ tới lúc như mình thì nó muộn lắm rồi. À con mình sinh đúng đêm Noel nên cả khoa sản ai cũng gọi nó là Noel. Mình thấy cũng hay nên đặt tên bé là Noel luôn.
Đi đường nhớ tránh xa mấy cái xe ben nhé!
Theo Dân Việt
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.