Thứ Sáu, 15/12/2017 | 10:02

Khi tôi sinh ra, bà nội ghét tôi bởi vì tôi là con gái, muốn đem tôi cho người khác. Mẹ tôi không nỡ, nhưng không dám chống đối bà nội. Lúc ấy nhà tôi rất nghèo, trên tôi còn có một chị gái.

Ở vùng nông thôn quê tôi, hễ không sinh được con trai thì người con dâu sẽ không có tiếng nói trong gia đình. Vì vậy, mẹ tôi đã âm thầm đưa tôi cho bà ngoại nuôi.

Cho đến khi cha tôi làm ăn khấm khá hơn, gia đình tôi chuyển lên huyện sinh sống. Bà nội đã qua đời, mẹ tôi mới dám đưa tôi trở về nhà. Khi đó tôi đã 11 tuổi. Khi tôi về nhà, chị gái tỏ vẻ không thích, và cho đến sau này vẫn vậy.

Chị gái luôn nói tôi tranh lấy cha mẹ, tranh lấy đồ đạc của chị ấy. Những lời này tôi nghe không lọt tai nhưng chưa bao giờ dám cãi lại chị, bởi vì tôi cảm thấy điều đó không cần thiết.

Cuối năm ngoái, mẹ tôi đột nhiên ngất xỉu, đưa đến bệnh viện mới biết mẹ mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống được khoảng 3 tháng. Khi nhận được tin này, tôi cảm giác như trời sập xuống, tôi không thể chấp nhận sự thật ấy và đã khóc trong một thời gian dài.

Mẹ đã luôn an ủi tôi, nói rằng mẹ đã già rồi, dù sao cũng phải chết, bây giờ chỉ có đi trước một bước thôi. Tôi nghe mẹ nói cảm thấy rất áy náy, hổ thẹn. Mẹ đã nuôi dạy tôi nhiều năm như thế, tôi còn chưa báo đáp được công ơn thì mẹ đã phải ra đi rồi.

Vì vậy, tôi quyết định tạm nghỉ việc trên thành phố để về ở bên mẹ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Khi tôi về nhà được vài ngày, chị tôi lại nói tôi giả vờ giả vịt, muốn tranh thủ lấy tiền của mẹ và nói rất nhiều lời khó nghe.

Tôi không chịu được bắt đầu cãi lại chị, cuối cùng cha tôi đến hòa giải, chúng tôi mới thôi không cãi nhau nữa. Sau đó chị tôi giận dỗi bỏ nhà ra đi, cho đến khi mẹ qua đời mới trở về.

Hơn 2 tháng sau khi mẹ qua đời, cha tôi đột nhiên gọi điện bảo tôi về nhà một chuyến. Tôi cho rằng ở nhà đã xảy ra chuyện liền vội vàng chạy về. Về đến nhà, cha tôi lấy một chiếc hòm dưới gầm giường ra, nói với tôi rằng mẹ để lại cho chị tôi 700 triệu, còn đây là phần của tôi. Tội nhận lấy chiếc hòm, sau đó giúp cha làm cơm rồi mới về thành phố.

Về đến nhà, tôi mở hòm ra và thấy chiếc áo mà mẹ vẫn thích mặc khi còn sống. Tôi cầm lấy chiếc áo, vô tình phát hiện bên trong có một cuốn sách và mở ra xem xét. Ôi trời ơi! Bên trong là cả một gia tài! Đó là khoản tiền cực lớn, đến nỗi tôi không dám tin vào mắt mình. Tôi đã hoàn toàn bị sốc. Tôi biết rõ mẹ tôi làm vậy để chị tôi không biết, nếu chị ấy biết thì đúng là “thiên hạ đại loạn”.

Nhưng điều gì đến sẽ đến, không biết ai đã nói số tiền tôi nhận được cho chị tôi biết. Mỗi ngày chị tôi đều gây chuyện với cha tôi, nói rằng cha mẹ luôn cho tôi nhiều thứ tốt hơn, nói muốn chia đều tiền mẹ để lại, nếu không thì không chị em gì hết, chỉ có thể là kẻ thù.

Thấy chị tôi như vậy, cha tôi rơm rớm nước mắt nhớ lại lời mẹ tôi căn dặn trước lúc ra đi: “Hiên à, mẹ biết con không ưa Tú Bình, nhưng nó là em gái con, đều là cùng một mẹ sinh ra. Anh em như bát nước đầy, gà chung một mẹ chớ hoài đá nhau. Sau này có chuyện gì, con cũng đừng nặng lời với em con, nghe chưa?” Thế mà giờ đây ông đành bất lực chứng kiến cảnh chị em “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” như vậy.

Mẹ qua đời viết di chúc cho chị gái 700 triệu nhưng cho tôi chỉ 1 chiếc áo cũ. Bí mật khiến tôi nghẹn ngào

(Ảnh minh họa)

Tôi cũng không định ở nhà lâu, bèn thu xếp hành lý để quay lại thành phố. Nhưng đúng vào hôm tôi chuẩn bị lên xe, chị tôi bất ngờ gọi tôi vào phòng (trước đó tôi chưa bao giờ được đặt chân vào phòng chị). Tôi cứ ngỡ sẽ phải hứng chịu một “trận lôi đình” nào khác, nhưng không ngờ… Chị đứng lặng một hồi lâu, rồi run rẩy nắm lấy bàn tay tôi. “Cho chị xin lỗi về tất cả… Em hãy ở nhà, đừng đi nữa, được không?”

Mãi sau đó tôi mới hiểu rằng, thì ra từ cái ngày gửi tôi về bà ngoại, mẹ đã ngày ngày dành dụm một khoản tiền cho tôi. Mẹ thương tôi phải xa gia đình, lại phải sống cảnh nghèo khó trong gia đình bên ngoại. Bà đã ghi chép lại tất cả trong một cuốn nhật ký cũ kỹ, mà mãi hôm nay, chị mới vô tình đọc được. Bà cũng từng kể rằng, chị từng rất yêu tôi, từng háo hức chờ mẹ sinh tôi ra. Thế nhưng từ khi tôi chào đời, những lời cay nghiệt của bà nội đã đi vào tâm thức của đứa trẻ lên 5, và chị dần dần ghét tôi từ ngày ấy…

Em bé nghèo khổ có lòng trung thực đáng ngưỡng mộ! <3?

Huy Hoàng biên dịch 

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook