Tôi và chồng là bạn học thời cấp 3, là đồng hương của nhau, khi vào đại học chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Khi cả hai tốt nghiệp đại học chúng tôi chính thức trở thành người yêu, lúc đó bố mẹ chồng tôi đều rất ủng hộ chuyện này.
Bố chồng tôi từng nói, ông chưa từng xem tôi là con dâu mà xem tôi là con gái nhỏ trong nhà, bởi trên chồng tôi còn còn một chị gái nữa. Sau khi kết hôn trở thành người một nhà, bố mẹ càng đối xử với tôi tốt hơn, cha mẹ tôi cũng nói bố mẹ chồng tôi rất tốt và dặn dò tôi biết phải hiếu thảo với họ.
Năm ngoái tôi sinh con đầu lòng, hai tuần đầu tiên cả bố mẹ chồng tôi đều ở lại giúp tôi chăm con, sau đó bố chồng tôi về quê trước, mẹ đẻ và em gái tôi lại đến chăm tôi cho đến khi con đầy tháng thì cũng về quê chỉ có mẹ chồng tôi ở lại chăm tôi cùng con.
Mới đấy mà bé nhà tôi đã hơn 10 tháng, tôi nghỉ sinh trở thành một bà mẹ bỉm sữa, bây giờ con tôi đã có thể cai sữa được rồi. Lúc đó mẹ chồng tôi nói đợi bé cai sữa xong thì đưa bé về quê để ông bà chăm. Sống ở thành phố nhiều cái bất tiện, lại hỗn loạn, cho bé về quê yên bình hơn.
Mẹ chồng nói bà đã sống ở quê hơn nửa đời người, tất cả đều quen thuộc, ở thành phố lâu bà không quen. Lúc cả hai vợ chồng tôi đi làm bà đến một người để trò chuyện cũng không có, bà chỉ thui thủi một mình. Công việc của vợ chồng tôi cũng bận, sợ là không có nhiều thời gian chăm sóc bé. Hơn nữa ở quê, bố chồng tôi cũng không có người chăm sóc, đưa bé về quê tiện cho bà vừa có thể chăm sóc bé vừa có thể chăm sóc bố chồng tôi. Hơn nữa ở quê cái gì cũng rẻ, chi phí chăm lo cho một đứa bé không mấy đắt đỏ như thành phố.
Tôi cũng một phần muốn cho bé về quê, sống một quãng thời gian ở nơi chân chất với đồng ruông thôn quê, với cánh cò bay lả bay la, với cánh diều rập rờn theo gió, để tuổi thơ không bị đánh mất như những đứa trẻ trên thành thị. Nhưng trong tôi vẫn có một nỗi niềm không yên…
Con cái như khúc ruột trong người tôi, dù thế nào cũng muốn để nó ở bên cạnh mình, kể cả công việc có bận rộn như thế nào, cũng muốn được nhìn thấy con mỗi ngày. Nếu cho con về quê thì tôi sẽ không nhìn thấy con khóc náo nữa, mọi phiền não cũng không còn, nhưng tôi vẫn không nguyện ý trở thành một bà mẹ chỉ sinh mà không nuôi dưỡng con.
Nhưng mẹ chồng cứ nhất định đòi về quê, tôi và chồng vừa phải thuê nhà vừa phải nuôi con, không có tiền để thuê bảo mẫu chăm sóc bé khi chúng tôi đi làm, không còn cách nào khác chỉ đành để mẹ chồng tôi mang bé về quê. Con về quê rồi, tâm tôi cũng đi theo, cả đêm tôi mất ngủ lo lắng về .
Sau đó vì quá nhớ con lại lo lắng mẹ chồng tôi chăm con không tốt, tôi quyết định lén mua vé tàu về quê thăm con. Lúc tôi đến cửa nhà mẹ chồng nhìn thấy cảnh mẹ chồng tôi đang cầm bát cháo đút cho con ăn, bố chồng tôi ở bên cạnh pha trò, ba người 2 lớn, 1 bé rộn rã tiếng cười.
Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm động đến phát khóc. Tôi cảm thấy bản thân thật quá đáng, ông bà nội đối xử với cháu nội có chỗ nào không tốt? Chỉ vì trong tôi có tâm nghi ngờ lo lắng mà có phần không yên tâm về họ. Tôi chỉ muốn thực lòng xin lỗi họ.
Video hay: Hạnh phúc của con người hiện đại – Đáng sợ nhưng đáng xem
Ngọc Mẫn
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.