Là 1 người đàn ông, tôi luôn cảm thấy mình cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng kết hôn chưa được nửa năm thì chúng tôi cãi nhau liên miên…
Cô ấy tên là Nguyệt, là nhân viên phục vụ ở quán Karaoke. Hôm ấy tôi và mấy người bạn đại học hẹn nhau đi hát. Tôi đã gặp Nguyệt trong tình huống ấy.
Nguyệt là người mang hoa quả và rượu đến phục vụ chúng tôi. Cô ấy không xinh, nhưng dáng người yểu điệu, ánh mắt lộ vẻ nhút nhát, yếu đuối.
Một anh bạn trong nhóm trêu đùa Nguyệt, bảo cô ấy ngồi đây cùng uống với chúng tôi vài ly. Thấy cô luống cuống, tôi hỏi cô ấy làm sao thế, Nguyệt bảo cô ấy vừa mới đến đây làm, chưa hiểu quy tắc, cũng không biết uống rượu. Được một lúc, 3 người bạn có gia đình đi cùng chúng tôi đều bị vợ gọi điện bảo về, cuối cùng chỉ còn 3 gã độc thân chúng tôi ở lại.
Đột nhiên dạ dày tôi co thắt, chịu không nổi, tôi phải đi nôn ra. Nguyệt liền đưa tôi đi ra nhà vệ sinh. Cô ấy không ngại bẩn, tôi nôn xong liền giúp tôi lau mặt. Thực lòng mà nói, trừ bố mẹ ra, từ trước đến nay chưa có ai tốt với tôi như thế.
Nhìn dáng vẻ luống cuống nhưng lại hết sức chu đáo của Nguyệt, tôi nghĩ mình nhất định phải có được số điện thoại của cô ấy, thử tìm hiểu nhau 1 thời gian xem sao.
Tôi khuyên cô ấy bỏ việc, làm việc ở các quán hát Karaoke rất phức tạp. Tôi thấy Nguyệt là người con gái nhẹ nhàng, làm việc trong môi trường như vậy tôi sợ cô sẽ sa ngã, nếu không cũng gặp phải người không tử tế. Tôi còn đề nghị nếu Nguyệt không tìm được việc, tôi sẽ giới thiệu cô ấy đến chỗ tôi làm.
Cô ấy rất cảm động, sau đó liền xin thôi việc, đến công ty tôi làm lễ tân trực điện thoại. Trong khoảng thời gian ấy, tôi thường đến đón Nguyệt đi làm, chăm sóc cho cô ấy. Tình cảm của chúng tôi ngày một sâu đậm, nửa năm thì chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn.
Từ khi Nguyệt đến công ty tôi, cô ấy thăng tiến rất nhanh, chưa đầy 4 tháng đã trở thành quản lý quần lễ tân. Không những vậy, giám đốc thường xuyên khen ngợi cô ấy, đi công tác hoặc tham dự các buổi họp quan trọng đều yêu cầu Nguyệt đi cùng.
Tôi luôn tự hỏi rằng tôi làm việc chăm chỉ ở công ty này 2 năm, đến 1 chức vụ nhỏ cũng không đạt, nhưng vợ tôi mới đến công ty chưa đầy 1 năm mà lương cô ấy còn cao hơn cả tôi? Tôi sinh ra nghi ngờ vợ. Nguyệt là người phụ nữ thông minh, phải chăng cô ấy đã lừa dối tôi, phải chăng cô ấy và giám đốc có gì mờ ám.
Tôi càng nghĩ càng giận sôi người. Tôi lúc nào cũng hằn học, thường về muộn, không quan tâm đến cô ấy. Cuối cùng chúng tôi sinh ra cãi vã. Dù Nguyệt đã khóc lên khóc xuống, thề thốt đủ điều nhưng cơn giận dữ đã che mắt tôi. Tôi càng ngày càng sinh ra chán nản, bi quan, không tin tưởng và rời xa cô ấy. Cãi vã liên tục, cuối cùng cũng dẫn hôn nhân của chúng tôi tan vỡ. Chưa được 6 tháng, tôi và Nguyệt đã đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này.
Ngày chúng tôi ký đơn ly hôn, Nguyệt đã yêu cầu tôi 1 việc. Cô hy vọng sau khi ký đơn xong tôi có thể ở bên cô ấy 1 tuần. Nguyệt cũng xin công ty nghỉ phép 1 tuần. Cô ấy nói rằng từ khi kết hôn, chúng tôi đều bận rộn với công việc, kiếm tiền lo cho gia đình, nhưng chưa bao giờ thật sự dành thời gian cho nhau.
Nghe những lời này đột nhiên tôi cảm thấy chua xót, tôi không có lý do gì để kháng cự việc trải qua kỳ nghỉ 7 ngày cùng cô ấy.
Ngày đầu tiên sau khi ly hôn, tôi ngủ 1 mạch cho đến khi tự tỉnh dậy, nhưng vừa mở mắt đã ngửi thấy hương thơm của món trứng rán phát ra từ phòng bếp, tôi tỉnh táo hẳn. Tôi chợt nghĩ nửa năm nay, tôi luôn thức dậy vào lúc 6 giờ kém để đi làm. Trước nay tôi chưa từng ở nhà ăn sáng, thật ra tôi đã quên mất hương vị trứng rán mà Nguyệt làm cho tôi mỗi sáng mai. Mới cắn miếng đầu tiên, tôi đột nhiên không kiềm được nước mắt.
Ngày thứ 2 sau ly hôn, Nguyệt đưa tôi về nhà cha mẹ cô ấy ăn cơm. Cũng nửa năm rồi chưa về thăm họ, tôi cũng quên mang theo đồ ăn nhẹ mà họ thích ăn. Khi Nguyệt lấy bánh quế hoa ra, tôi lại chợt nghĩ, 6 tháng trước lần đầu tiên đến nhà Nguyệt, khung cảnh cũng giống như bây giờ, chỉ khác là lần này người mang bánh quế hoa đến là Nguyệt.
Ngày thứ 3 sau ly hôn, Nguyệt cùng tôi đến chiếc cầu tình yêu nơi chúng tôi từng hẹn hò. Đến nơi, Nguyệt chỉ vào mảnh khóa đồng tâm. Tôi lại nhớ lại năm xưa khi đến đây, hai người chúng tôi đều có chung 1 mong muốn: Vợ chồng mãi mãi đồng tâm, không rời xa, cầm tay nhau đi cùng năm tháng!
Cảm xúc dâng trào trong tôi, tôi quay đầu lại nhìn Nguyệt thấy cô ấy đang rưng rưng nước mắt, mái tóc nhẹ bay trong gió. Tôi cũng bất giác rơi nước mắt.
Trải qua 3 ngày tôi cuối cùng cũng nhận ra bản thân thật nực cười. Những ký ức đẹp, những lời thề nguyền đều là tình yêu đẹp của chúng tôi. Vậy mà tôi chỉ vì lòng tự trọng thấp hèn mà nghi ngờ vợ mình, thì ra từ đầu đến cuối đều là tôi sai. Do vậy trước sự chứng kiến của khóa đồng tâm tôi lại 1 lần nữa quỳ gối cầu hôn Nguyệt.
Trong cuộc sống vợ chồng không thể tránh khỏi hiểu lầm, tranh cãi. Nhưng điều quan trọng là mỗi người cần tin tưởng vợ/ chồng mình và dành sự tôn trọng cho người bạn đời của mình. Có như vậy tình cảm của hai người mới lâu dài, bền chặt có thể bên nhau cho đến đầu bạc răng long.
Video: Đời thay đổi khi ta thay đổi… Hãy bỏ uống rượu! ?
Ngọc Mẫn
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.