9 năm trước, tôi đã có một gia đình hạnh phúc, cha tôi là chủ thầu của một bãi cá, mẹ là giáo viên trong ngôi trường gần nhà. Gia đình lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói yêu thương và rất hạnh phúc.
Trong ký ức của tôi cha có một khuôn mặt đen sạm cháy nắng, dáng vóc to cao vạm vỡ, mỗi lần ra bến cha luôn cho tôi ngồi trên cổ rồi đưa tôi lên tàu xem cá. Tuy thời gian ở bên cạnh ông không nhiều, nhưng những ký ức đẹp về cha trong tôi lại vô cùng nhiều.
Khi tôi 9 tuổi, cũng là lúc cuộc đời tôi gặp phải khúc rẽ định mệnh. Ngày hôm đó tôi đang trên lớp thì chú đến trường lặng lẽ đón tôi về, trên đường về chú nói cha tôi gặp chuyện rồi, nên đến đón tôi về gặp cha. Chú phóng xe máy như bay từ trường về, nhưng rất tiếc là tôi vẫn không thể gặp được cha lần cuối. Nghe kể lại rằng cha tôi lái xe máy đến bãi cá, khi đến khúc quành thì bị mất phanh và đâm phải ô tô ngã văng ra bất tỉnh.
Cha gặp chuyện, mẹ tôi vốn sức khỏe không tốt, nên chỉ sau một đêm tóc mẹ đã bạc đi trông thấy. Ba mất thấm thoắt đã 2 năm, khi đó tôi 11 tuổi, mẹ ốm liệt giường rồi không lâu sau cũng bỏ tôi mà đi.
Tôi cảm thấy bản thân mình trở thành một con bé đáng thương nhất thế giới. Sau khi cha mẹ tôi mất, các cô bác đã lập gia đình đều không muốn nhận tôi về nuôi, họ chỉ thi thoảng mua quần áo và đồ ăn cho tôi. Lúc này chỉ có mình chú út đến nhà, chú cầm tay tôi ân cần nói: “Sau này con sẽ về ở cùng chú”.
Chú nhỏ hơn cha tôi 3 tuổi, trước khi cha tôi mất chú tôi là một người có tiếng nghịch ngợm trong làng, cả ngày theo bọn vô công rồi nghề ăn uống, chơi bời, giao du. Cha tôi thường xuyên nói chú ấy nhưng hầu như chú không để vào tai, cha nói gì thì chú cãi lại cái đó. Nhưng từ sau khi cha tôi mất, chú ấy như biến thành một người khác, không còn ra ngoài làm những chuyện ức hiếp, thất đức nữa, chú về nhà sống một cuộc sống bình thường nơi thôn quê.
Năm mẹ tôi mất, khi đó chú cũng chưa kết hôn. Tôi về ở cùng chú, chú chăm sóc tôi rất chu đáo. Nhà chú tuy nhiều đồ nhưng lại rất sạch sẽ, hơn nữa chú còn nấu ăn rất ngon. Nhưng vì tôi là con gái nên nhiều thứ chú không thể quan tâm tôi hết được. Vì để tôi không phải chịu thiệt thòi, chú đã tìm một cô cùng xóm để thưa chuyện và cưới cô ấy về sau vài tháng quen nhau. Thím tôi là hình mẫu của một người phụ nữ nông thôn, thím rất thật thà tốt bụng lại biết rõ hoàn cảnh của tôi nên đối xử rất tốt với tôi.
Chú thím thương yêu tôi như con ruột, thế nên tôi nhanh chóng vơi đi nỗi đau mất cha, mất mẹ. Nhiều khi tôi rất nhớ cha mẹ, nhưng nghĩ có chú thím tốt như vậy là đủ rồi. Chú tôi chưa bao giờ nói một câu nặng lời với tôi, lần nào tôi xin tiền nộp học hay mua quần áo thì đều lập tức cho tôi không than vãn điều gì.
Chú thím lấy nhau hai năm sau thì thím sinh một bé trai. Ban đầu tôi cũng không thích lắm, tôi sợ em ấy sẽ cướp mất tình yêu mà chú thím vẫn đang dành cho tôi. Nhưng tôi nhận thấy chú thím vẫn rất thương tôi, nhiều khi thím đưa đồ ăn ngon cho em trai thì chú liền nhắc nhở thím. Thế nên lâu dần thím cũng đối xử bình đẳng với tôi như với con trai thím.
Cứ như vậy, tôi từng ngày lớn lên, tóc chú cũng điểm bạc, khuôn mặt cũng nhiều nếp nhăn hơn. Sau khi tốt nghiệp, tôi rủ chú thím và em trai đi chụp một bức ảnh gia đình. Chú tôi nhẹ nhàng cười nói với tôi, nhà này còn thiếu một người nữa mới thành một bức ảnh gia đình hoàn hảo được. Tôi đang không hiểu ý chú là gì, thì thấy thím đang nhìn tôi cười rất hạnh phúc. Lúc này tôi bắt đầu hiểu ra, thì ra chú thím đang giục tôi nhanh nhanh lấy chồng.
Ngày hôn lễ của tôi, chú uống rất nhiều rượu, thím có cản thế nào cũng không cản nổi, chú vừa uống vừa nức nở khóc. Ai nhìn cũng không biết người đàn ông 50 tuổi đó đang khóc vì hạnh phúc, hay vì thương tôi.
Tôi dìu chú về phòng, khi chuẩn bị đóng cửa đi ra thì chú nắm lấy tay tôi thổn thức nói: “Con à, bao lâu nay ta vẫn giấu con một việc“. Giọng chú như nghẹn lại, tôi nhận thấy tay chú run lên, chú thở gấp, khó khăn lắm chú mới tiếp tục nói: “Năm đó chính chú đã hại chết cha con. Khi đó chú thật hồ đồ, luôn nghĩ rằng cha con suốt ngày chửi mắng, giáo huấn chú, thậm chí có tiền cũng chưa bao giờ cho chú vay một đồng. Chú giận quá đã phá hỏng phanh xe máy ông ấy. Chú khi đó chỉ nghĩ sẽ cho ông ấy một bài học chứ không nghĩ mọi chuyện lại ra nông nỗi như thế… Ta thật sự xin lỗi cha mẹ con, nhất là xin lỗi con”.
Khi nghe xong những điều đó, đầu óc tôi choáng váng quay cuồng. Nước mắt chảy xuống bỏng rát khuôn mặt. Tôi cảm giác như cả thế giới này đang nhẫn tâm lừa dối tôi. Sao tôi có thể tin được người cha thân yêu nhất của mình lại bị chính chú ruột tôi hại chết. Tôi rút tay mình ra khỏi tay chú, chạy một mạch ra sau nhà, khóc tức tưởi như chưa bao giờ được khóc.
Trong lòng tôi bây giờ rối bời, không nghĩ được gì nữa. Bao nhiêu kỷ niệm từ xưa tất cả đều ùa về, nỗi đau khi biết chính chú ruột lại là người hại chết cha mình như một con dao cứa vào trái tim khiến tôi đau xót khôn nguôi. Lúc ấy trong tâm tôi có tiếng thúc giục rằng hãy đi báo cảnh sát. Dù chú là người nuôi nấng tôi hơn chục năm qua nhưng tội khiến tôi tan của nát nhà cũng không thể bù đắp lại được.
Sau đám cưới, tôi có cãi nhau với chú rất lớn tiếng. Thím tôi biết chuyện cũng không ngớt lời trách móc chú, thím thực sốc với tin sét đánh ngang tai này. Chú không nói một lời nào, cuối cùng chú tự giục tôi: “Con đi báo cảnh sát đi, bao nhiêu năm qua chú sống trong hối hận cũng đủ rồi. Được bù đắp và nhìn thấy con lớn lên từng ngày lương tâm của ta cũng bớt cắn rứt. Nay ta cũng muốn xuống suối vàng để nói với cha con một câu xin lỗi”.
Nhìn thấy bộ dạng của chú thím lúc này, suy nghĩ báo cảnh sát của tôi như chùng xuống, sự việc xảy ra đã lâu như thế, nay chú ngồi tù thím và em sẽ sống thế nào?
Tôi nhìn chú, nhìn người mà tôi coi như “cha” hơn 10 năm nay. Bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn thật kỹ chú. Tôi đã không chú ý rằng mới có 14 năm mà mái tóc chú giờ đã phủ bạc, khuôn mặt ánh lên những nét lo toan còn đôi mắt thì trũng xuống và hằn học. Tôi thương cảm vì những năm tháng ông ấy đã hy sinh để nuôi tôi khôn lớn nhưng cũng cảm thấy oán giận vì những gì chú đã làm với gia đình tôi. Ngay bây giờ, tôi chưa thể tha thứ cho chú được, nhưng tôi cũng không thể lại vui vẻ như xưa? Các bạn bảo tôi phải làm sao?
Video hay: Thật may vì bọn bắt cóc trẻ con đã không thành công! ?
Thiếu Kỳ
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.