Hoan và Nguyệt là người cùng quê. Từ khi học cấp hai đã biết nhau, không ngờ họ học lại học chung đại học và sau này nên duyên vợ chồng.
Họ có với nhau một mặt con, đặt tên là Tuyết. Tuyết là cô bé rất thông minh, nhanh nhảu. Nhưng không may khi Tuyết được 4 tuổi thì Nguyệt mắc bệnh nặng. Hoan suy sụp vô cùng, anh ngày thì chăm sóc vợ đau ốm, con gửi nhà trẻ, tối đến lại đi làm để kiếm tiền trang trải sinh hoạt và viện phí. Được hơn 1 năm thì Nguyệt ra đi, mới 29 tuổi, Hoan đã mang tiếng là góa vợ.
Cuộc sống gà trống nuôi con với anh rất khó khăn. Hàng ngày đều đi làm đến tối muộn, không có thời gian quan tâm chăm sóc khiến bé Tuyết trở nên rất bướng bỉnh. Nhiều khi con gái khóc đòi mẹ, anh chỉ biết lau nước mắt, nói mẹ đã đi xa lắm rồi, sau này con lớn lên sẽ hiểu. Trong nhà vắng bóng người phụ nữ, một mình anh với trăm bề lo toan nhiều khi cảm thấy rất mệt mỏi cô đơn, cuộc sống cứ thế trôi qua cũng hơn 4 năm rồi.
Bé Tuyết năm nào giờ đã học lớp hai, là một cô bé xinh xắn nhưng nghịch ngợm khó bảo. Một lần khi đi đám cưới một người bạn, anh tình cờ gặp Lan Anh, một phụ nữ ly dị chồng. Dường như hai người mới gặp nhau đã cảm nhận được một sợi dây gắn kết kỳ lạ. Có lẽ bởi Lan Anh cũng như anh, một thân một mình. Lan Anh kể rằng 2 năm trước, cô ly dị vì chồng ngoại tình, anh ta ép cô ly hôn vì đã có người phụ nữ khác. Thương cảm với số phận của nhau, anh và Lan Anh quyết định đến với nhau.
Lúc ấy, Tuyết phản đối kịch liệt, cô bé khóc lóc, kêu gào, thậm chí quăng đồ đạc. Nhưng Hoan vẫn cương quyết, nói rằng sau này con nhất định sẽ hiểu cha. Cô Lan Anh là một người tốt, cô ấy cũng sẽ như mẹ, chăm sóc con thật tốt.
(Ảnh minh họa)
Khi Lan Anh về nhà cô đối xử với Tuyết rất hà khắc. Cô đặt ra luật lệ, cháu không gọi cô là mẹ cũng được, nhưng giờ cô là người lớn tuổi trong gia đình, cháu sẽ phải nghe theo lời dạy bảo của cô: Một ngày chỉ được dành 1 tiếng xem Tivi, nếu có thời gian rảnh thì phải làm giúp công việc nhà ngoài ra còn cần hoàn thành đầy đủ và tốt nhất bài tập trên lớp.
Bởi vậy mỗi lần tan lớp về nhà, Tuyết ngay lập tức phải vào phòng làm bài tập, ăn cơm xong thì phải rửa bát, được nghỉ học còn phải làm việc nhà, giặt quần áo. Nhưng mà, chỉ cần làm không tốt sẽ bị mẹ kế mắng, đối với đứa trẻ mới lên 10 như Tuyết vừa sợ vừa ghét mẹ kế là lẽ đương nhiên. Cũng bởi vậy mà Tuyết chỉ luôn coi Lan Anh như một bà cô, không bao giờ gọi cô là mẹ.
Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã 3 năm, Tuyết đã 13 tuổi, đang học cấp hai. Làm việc nhà đối với Tuyết đã trở thành thói quen. Cô bé học hành rất chăm chỉ và đạt được những thành tích cao nhưng những hình phạt của mẹ kế thì càng ngày càng đau đớn…
Nhưng cuộc đời của Hoan cứ như một trò đùa nghiệt ngã của số phận, Lan Anh cũng vì bệnh nặng mà ra đi. Ngày Lan Anh rời xa cõi đời, Tuyết không có chút đau buồn nào, thậm chí trong lòng còn có chút nhẹ nhõm. Cuối cũng đã không còn người ép cô bé phải làm những việc mà cô bé không muốn nữa.
Từ khi mẹ kế mất, tất cả các công việc trong nhà đều do Tuyết phụ trách. Sức khỏe của cha không tốt lại còn phải kiếm tiền cho Tuyết đi học vì vậy mà Tuyết cũng phải nỗ lực dù cho có phải chịu cực khổ.
Năm đó Tuyết thi đỗ vào trường đại học trọng điểm nhưng cũng cần phải có tiền học phí. Trong lúc đang không biết làm thế nào để xoay ra tiền thì anh liền nhớ đến lời vợ dặn: “Lúc con gái 18 tuổi, thi đỗ vào đại học thì đưa nó chiếc hộp này”.
(Ảnh minh họa)
Cha đưa cho Tuyết chiếc hộp mà mẹ kế để lại. Bên trong chiếc hộp là có một xếp báo cũ, bên trong đó có gói tiền và một mảnh giấy.
Trên mảnh giấy viết: “Con gái ngoan, mẹ có thể gọi con là con không? Mẹ biết con không yêu quý gì mẹ nhưng nếu con có thể nhìn thấy những dòng này thì tâm huyết của mẹ không hề bị lãng phí.
Con biết không, mẹ không có con mà, bởi vậy mẹ luôn coi con như con ruột của chính mình. Mẹ không muốn dùng những lời ngon ngọt để lấy lòng con, mua cho con những món quà, đồ chơi con yêu thích. Mẹ hiểu rất rõ, để con trưởng thành chỉ có một cách là đối xử thật nghiêm khắc.
Khi lần đầu mới gặp con, mẹ đã biết cha con sai rồi. Ông đã quá chiều con, khiến con trở nên bướng bỉnh, bởi vậy mẹ đã bàn với cha, hãy để mẹ một tay nuôi dạy con, hãy tin ở mẹ…
Hãy tha thứ cho mẹ, những năm qua mẹ đối xử với con rất nghiêm khắc phải không? Nhưng mẹ không còn cách nào khác, mẹ sợ lúc mẹ rời xa cha và con một cách đột ngột, thì hai cha con sẽ không thể quen được với cuộc sống không có mẹ…
Con biết không, mỗi lần đánh con tâm can mẹ đau hơn gấp ngàn lần. Ở đây có hơn 60 triệu là tiền mẹ dành dụm để lại cho con và cha, đến lúc con lớn chắc chắn có việc dùng tới.
Nếu có kiếp sau mẹ vẫn muốn được làm mẹ của con…”
Xem xong bức thư Tuyết khóc nức nở gọi: “Mẹ… Mẹ…Mẹ ơi…Con có lỗi với mẹ, là con đã không tốt” nhưng tất cả đã muộn rồi…
Video: Clip Cảm động rơi nước mắt về tình mẹ rất hay và ý nghĩa
*Mẩu truyện ngắn sáng tác nhằm đưa đến độc giả những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống, con người và cách đối nhân xử thế trong xã hội.*
Ngọc Mẫn – Mai Hạ
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.