Thứ Sáu, 20/10/2017 | 15:30

Chồng: Nếu muốn “đào tạo” một người đàn ông hèn nhát, xấu xí trong mắt thiên hạ thì vợ đã thành công bằng một hành động đơn giản “rút sạch ví chồng”.

Lần đầu phản ứng, tôi cố gắng kể bằng giọng hài hước câu chuyện bi thảm của mình: Có một anh chàng đang hỉ hả kể chuyện cười. Bạn bè vỗ tay rầm rầm rồi rủ đi nhậu thì bỗng dưng mặt anh ta tái mét, quằn quại kêu “đau bụng quá”. Đám bạn hốt hoảng đòi đưa anh ta vào viện nhưng “khổ chủ” xua tay “không sao, ở nhà có thuốc rồi, thôi để hôm khác, mọi người đi đi”.Khi mới cưới nhau, mỗi lần đưa lương xong, vợ lại nũng nịu sờ sờ nắn nắn ví chồng, lúc ấy chả muốn làm nàng mất lòng nàng nên kệ. Nào ngờ càng ngày, cô ấy càng “nắn” nhiều hơn. Cái sự nũng nịu dần thay bằng lời đanh thép: Anh có việc gì cần chi tiêu đâu, em cầm để lo bao thứ có ích.

Chẳng may có anh đồng nghiệp đi được 2 phút thì quay lại vì quên mũ bảo hiểm, đúng lúc bắt gặp anh chàng kia đang mặt cười méo xệch, tay dốc ngược ví. Hai người nhìn nhau ngỡ ngàng! Vợ nghe tới đó cười hỉ hả: Tội nghiệp, mà anh ta diễn kịch giỏi thật. Tôi nhanh nhảu bảo “chồng em đấy” thì vợ chuyển giọng lạnh: À, hôm đó may mà anh về nên mới đi đón bố mẹ đúng giờ được, đúng không? Đấy, không có tiền cũng hay!

Lúc ấy, tôi đành bỏ về phòng, nói thêm thì máu la sát của nàng sẽ bùng lên: “Anh muốn có tiền để còn café với cô này nàng kia chắc?”, “Làm gì thì anh cứ bảo em, cùng lắm em mang ví đến quán là được mà”…Vợ đâu biết rằng sự tự tin của chồng giảm từ đó, mỗi lần rủ nhau đi nhậu là mấy anh bạn đồng nghiệp lại gắn mác “chàng đau dạ dày” cho mình.

Hôm trước có cô bạn học từ Sài Gòn ra công tác, bạn bè tụ họp rủ nhau đi ăn nhậu, mình giả vào nhà vệ sinh rồi lẻn ra cửa hàng cầm đồ bên ngoài cầm cái đồng hồ mới có tiền thanh toán. Chả dám bảo vợ đưa tiền, đành vay tạm thằng bạn thân và chưa biết cách nào trả nó. Về nhà hôm đó chỉ muốn trút bực tức lên vợ, đúng là đeo gông vào cổ. Nhìn vợ như nhìn thấy kẻ bêu xấu mình! Đôi khi mình thấy cùng quẫn như thời học sinh, nhịn ăn sáng dành dụm tiền, lỡ khi đi chơi với bạn gái hay khi bạn bè rủ đá bóng còn có tiền vào quán giải khát…

Nhiều khi vợ chồng về gặp mặt gia đình, mình muốn mạnh chi một chút để khuấy động không khí thì vợ lại “đá mắt” hoặc nói vọng sang “dạo này tình hình suy thoái ghê thật…”.

Từ lúc lấy vợ, mình thấy người nó hèn đi, các mối giao lưu ít đi. Vợ không biết rằng cơ hội của chồng cũng bị ngắn lại bởi có những cuộc nhậu, những buổi tụ tập bạn bè không chỉ là tán phét mà đôi khi là một cái bắt tay cho sự hợp tác mới, là một cuộc gặp với một đối tác tiềm năng… Về nhà cái cảm giác tức tối, xấu hổ ở cơ quan cũng theo về, bí bách, không thể vui được! Nói ra vợ không hiểu, im lặng thì vợ bảo lầm lì, chắc đang nghĩ về cô nào!

Vợ: Cũng chỉ vì em yêu chồng, muốn giữ kinh tế để còn lo cho tương lai mai sau. Gánh hai chữ “đảm đang” trên vai nặng lắm, chồng biết không?!Không thể chịu đựng mãi, mình thăm dò mấy đồng nghiệp đi trước thì mới hay: “Muốn thoát cũi vợ thì cứ tình nguyện dốc ngược ví nhưng âm thầm lập quỹ đen”! Dù biết đây chẳng phải là điều hay ho gì, nhất là lỡ khi lộ ra nhưng chỉ có cách này, đàn ông mới là đàn ông thôi!

Người ta nói, phụ nữ khi thiếu tiền thì dễ sa ngã, bị giăng bẫy. Nhưng đàn ông thì ngược lại, thừa tiền trong túi mới dễ đi vào vũng lầy. Nên khi chuẩn bị lấy chồng, các “tiền bối” đã dặn dò mình rằng “phải giữ chặt cái ví của anh ta”. Tiền trong túi vợ thì ra tấm ra món, đắp xây cho gia đình từ chuyện đôi đũa, chiếc bát đến xây nhà mua xe. Còn trong tay đàn ông càng nhiều tiền càng có lực hút của nhâu nhẹt, chè chén, gái gú. Như vậy, tất cả đưa về túi mình, đồng tiền có phải là giá trị hơn bao nhiêu không?

Không những thế, chồng ăn cơm vợ nấu, đi làm ở cơ quan, có xuất ăn rõ ràng, quần áo toàn vợ mua, việc lớn hỏi túi vợ. Vậy thì mình để một, hai trăm trong ví anh ấy là đã chu đáo rồi, mình biết có nhiều bà vợ còn chỉ để lại cho mấy chục ấy chứ.

Mình cũng biết không rủng rỉnh thì đàn ông khó “ăn to nói lớn” nhưng đó cũng là một điều rất hay giúp mình giữ chồng. Anh ấy ra ngoài càng ga-lăng thì càng dễ bị phụ nữ khác quyến rũ, càng lắm phiền toái cho hôn nhân. Kệ họ nói gì về chồng, chỉ cần anh mãi là của em thôi.

Khi ví “mỏng”, anh ấy cũng ít cà kê với bạn bè. Chuyện nhậu nhẹt đàn đúm của các anh, vui thì ít mà thách thức, rủ rê nhau thì nhiều. Đôi khi gọi bảo con đang sốt, anh cũng phải nâng thêm vài ly mới về được. Nhưng nếu biết thiếu tiền trong túi, anh ấy rút lui rất nhanh chóng. Mình dùng “chiêu” này cũng là vì muốn giữ anh ấy cho gia đình, vì lo lắng những rắc rối xảy ra cho cả hai. Hành động ấy cũng là tiếng gọi của tình yêu, của bản năng níu giữ, chồng ạ!

Giữa lúc tài chính khó khăn, mọi gánh nặng “đảm đang” đều do vợ chịu. Thoải mái lúc này, đến khi lỡ khó khăn thì lại chỉ trích tại vợ không biết tiết chế chi tiêu. Đi với chị em đồng nghiệp, muốn mua cái váy mới nhưng cũng giả vờ tìm lý do “không thích lắm”. Phụ nữ thì cũng có sỹ diện nhưng lại nghĩ đến chồng con đành phải nói thế thôi. Tại sao phụ nữ lại có nghĩa vụ cố gắng chịu đựng còn đàn ông thì có quyền kêu nhỉ? Cứ phải để anh ấy khó chịu chút, hôn nhân chứ đâu phải độc thân!Không những thế, vợ giữ tiền có phải chi cho riêng bản thân đâu. Nhất là lúc này kinh tế suy thoái, đi chợ mua sữa cho con còn tìm cách mọi cách tiết kiệm, kể cả phải đứng đợi trả tem cho chủ hàng để được giảm giá 5.000đ… Thế nên mình càng phải thắt chặt hơn mọi chi tiêu, đâu chỉ có riêng tiền trong ví anh ấy. Chồng có biết nhiều lần trước khi ra chợ, vợ đã phải rút vợi tiền trong ví cất ở nhà, để tránh tình trạng tiêu nhiều.…

Nhưng hôm nay chạnh lòng nghe đồng nghiệp bàn tán về anh cùng phòng rằng: Lão ấy đúng là loại đàn bà. Nhìn trải chuốt thế nhưng hễ nói gì đến tiền thì… Nhìn búi xùi thế nên dù có kinh nghiệm và chuyên môn giỏi nhất ở đây mà cũng không leo lên được chức phó phòng, để “thằng” trẻ hơn lãnh đạo là phải. Ngẩng lên mình mới thấy anh ta đúng là thảm hại trong mắt chị em. Chồng mình cũng thế này sao?!

Như Bình

Theo tạp chí Sống Khỏe

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook