‘Rồi em sẽ buồn lắm đấy! Giống như anh hồi còn nhỏ, bước chân về một căn nhà lạnh lẽo, trống hoắc trống huơ’, Nhật Trường viết.
Nhật Trường, 25 tuổi, đang sống ở Đông Anh, Hà Nội. Bố mẹ Trường ly hôn khi cậu mới lên 6 tuổi, Trường ở với mẹ từ đó. Mẹ cậu đi bước nữa gần chục năm nay và sinh được một đứa con gái với người chồng thứ hai. Nhưng hạnh phúc không trọn vẹn khi người chồng này suốt ngày rượu chè, cờ bạc. Hai người mới ly hôn được vài ngày nay.
“Ông ấy từng đối xử với mẹ con tôi rất tốt. Tôi đã rất mừng khi lại thấy mẹ mỉm cười, hạnh phúc như xưa. Rồi mẹ sinh em gái, mẹ vẫn lo toan chăm sóc mọi bề nhưng ông ấy ngày càng thay đổi, như trở thành một con người khác chỉ vì rượu chè, bài bạc. Mẹ vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, nuôi hai anh em tôi lớn khôn“, Trường chia sẻ.
Sự dồn nén của mẹ Trường cuối cùng cũng bùng phát. Bà mới đây đã quyết định ly dị với người chồng thứ hai. Thương em gái nhỏ lại rơi vào hoàn cảnh giống mình ngày trước nhưng Trường cũng mừng vì mẹ cậu đã dám đứng lên hành động, cởi bỏ mọi gánh nặng, tủi cực để tìm một cuộc sống mới tự do hơn.
Trường tâm sự: “Tôi rớt nước mắt nhìn cảnh em gái quỳ xuống đất xin bố mẹ đừng bỏ nhau. Tôi thương nó vô hạn. Nhưng tôi vui vì cuối cùng mẹ đã đưa ra quyết định đúng. Tôi không muốn mẹ phải cam chịu hơn nữa. Mẹ mới trở về quê ngoại ở Quảng Ninh sau khi ly dị. Còn em gái sống cùng bố dượng tôi vì ông không cho mẹ mang theo em. Dù đối xử với người khác thế nào, ông ấy vẫn rất chăm bẵm em, dù sao cũng là con ruột. Tôi không đi cùng mẹ vì tôi không muốn trở thành gánh nặng của mẹ nữa. Tôi đã lớn và muốn tự lập. Hơn nữa, tôi muốn được ở cạnh em, có thể chăm sóc cho em”…
Dưới đây là bức thư của Trường gửi cô em gái cùng mẹ khác cha:
Ly dị thì rất dễ, một tờ giấy, một chữ ký là xong. Nhưng con người ta sẽ bỏ lại những gì?
Anh may mắn hơn em, vì khi bố mẹ bỏ nhau, anh chưa tròn sáu tuổi, và lúc đó những nhận thức, hay ký ức về cuộc sống còn mờ mờ…
Em gái lên 9, đã khóc nấc lên, nôn ra mật xanh mật vàng, quỳ xuống đất mà xin bố mẹ đừng bỏ nhau.
Em gái à! Anh thương em hơn tất cả những điều anh từng biết. Bố em hay bố anh, chung quy cũng chỉ là những gã đàn ông tệ hại. Giống tất cả những loại đàn ông lăng nhăng, ngoại tình, cờ bạc đổ đốn làm khổ vợ, khổ con.
Hạnh phúc gia đình, với những người như anh và em, là những thứ sao mà xa vời thế?
“Yên tâm đi em gái, mẹ giỏi lắm, dù bất kỳ ở nơi đâu, cũng lo được cho em tốt như trước giờ vẫn vậy”. Ảnh minh họa. |
Rồi em sẽ phải buồn lắm đấy! Giống như anh hồi còn nhỏ, bước chân về một căn nhà lạnh lẽo, trống hoắc trống huơ. Không còn những bữa cơm gia đình ấm áp, cũng chẳng còn những lời cười nói của mẹ cha. Em cũng sẽ rất tủi thân khi đến lớp, nhìn bạn bè được ba mẹ đón đưa.
Rồi em cũng giống anh chứ? Chiều chiều lại ngồi trước hiên cửa để ngóng chờ hình bóng của mẹ?
Nửa đêm em có giật mình thức dậy trên chiếc giường rộng lớn? Cố tìm hơi ấm của mẹ bằng cách chui vào trong tủ áo chật chội? Hay cảm thấy mình nhỏ bé, tìm một không gian hẹp như dưới gầm giường và co ro nằm vào trong đấy giống anh?
Không sao đâu em gái! Rồi ai cũng sẽ trưởng thành. Và anh biết em cũng sẽ không bao giờ hư hỏng, dù ba mẹ có không ở bên nhau. Em cũng sẽ biết cảm thông cho mẹ!
9 năm trời mẹ chịu đựng nuôi em lớn, cố gắng chờ em trưởng thành để có thể từ bỏ tất cả mà ra đi.
Ngày mẹ lấy ông ta rồi có em, năm đó anh 16 tuổi, anh mừng cho mẹ vì đã có được hạnh phúc, khi rất nhiều năm trời phải vất vả một mình.
Nhưng sự việc không như anh nghĩ! Từ khi có em, ông ta không còn là người đàn ông hiền lành, chu đáo như trước. Ông ấy đã thay đổi rất nhiều chỉ vì ham mê cờ bạc, rượu chè.
Rồi mẹ nhìn em, mẹ không muốn đi lại lối mòn cũ, bước vào vết xe đổ, vấp ngã thêm lần nữa, vẫn cứ là đau, nên mẹ mãi im lặng chịu đựng. Đằng đẵng suốt 9 năm, mẹ lo kinh tế, chăm sóc bà bị tai biến, lo cho em.
9 năm nay, lần đầu tiên anh cảm thấy thoải mái như vậy, khi mẹ quyết định từ bỏ sự cam chịu của mình. Sức khoẻ mẹ không tốt, tóc đã bạc một nửa. Lãng phí mất 50 năm cam chịu, còn một thời gian đến cuối đời nữa, hãy để mẹ sống hạnh phúc bằng sự tự do.
Mẹ lo cho em lắm, vì em là cô gái thương mẹ nhất trên đời. Anh sẽ ở lại Hà Nội này, thuê một nhà trọ gần nơi em ở để chăm sóc cho em, còn mẹ sẽ đi một nơi nào đó xa, để không còn những đau khổ…
Yên tâm đi em gái, mẹ giỏi lắm, dù bất kỳ ở nơi đâu, cũng lo được cho em tốt như trước giờ vẫn vậy. Ngoài ra còn có anh nữa mà, anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ và chăm sóc cho em.
Thứ 7 nào anh cũng dẫn em đi tập bơi, chủ nhật chúng ta sẽ đi siêu thị mua sắm. Rồi một tháng hai tháng, anh với em sẽ đi thăm mẹ một lần…
Cứng rắn lên cô gái! Lớn lên, em sẽ hiểu cho mẹ, và mừng khi mẹ đã được tự do…
Xem anh đi, đang cảm thấy thoải mái…
Mà tại em cứ khóc hoài, khóc đến mấy tiếng đồng hồ rồi còn không dứt…
Anh lại khóc theo rồi…
Nhật Trường
Nguồn: VnExpress
Chưa có bình luận.