Thứ Ba, 29/03/2016 | 20:02

Công ty chồng tôi làm ăn phát đạt, lương nhân viên thường đã đến cả 20 chục triệu, đủ biết ông chủ, là chồng tôi thu nhập lớn cỡ nào. Thế mà có ai tin rằng vợ ở nhà toàn phải sống cảnh thiếu thốn.

Tôi cũng không hiểu tại sao đến giờ này mà nhiều cô gái, thậm chí có cả những cô rất giàu có, vẫn xem đàn ông giàu, đại gia là một đích đến của hôn nhân. Nhiều người xem chồng giàu như một bến đỗ an toàn cho cuộc đời.

Thú thực là một người trong cuộc, là vợ của một đại gia tôi thấy quan điểm này là hết sức sai lầm. Tôi xin dẫn ra câu chuyện của chính bản thân mình dưới đây như một minh chứng.

Xin giới thiệu đôi chút, tôi năm nay 34 tuổi, đã kết hôn được 5 năm và đã có con gái. Nhìn tôi sống trong một biệt thự mặt phố rộng trăm mét vuông, ngày ngày đánh xe đưa con đi học, ai cũng bảo tôi sướng, nhưng đâu có biết rằng không biết bao lần, tôi khóc thâu đêm, nuốt nước mắt vào trong sống cho hết kiếp… vợ đại gia.

Năm 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, khi đang lang thang khắp nơi để rải hồ sơ xin việc thì tôi gặp anh trong vai trò một giám đốc nhân sự của công ty liên doanh mà tôi hằng mơ ước. Không biết có phải vì anh có chút cảm tình với tôi hay không nhưng sau vài vòng phỏng vấn, anh nhanh chóng nhận tôi vào thử việc.

Chúng tôi quen nhau từ đó và sau khoảng 2 năm làm việc chung thì tôi chính thức trở thành bạn gái anh. Và sau khoảng thời gian yêu nhau khá dài, tôi về làm vợ anh sau một đám cưới xa hoa, hoành tráng khiến bạn bè ngưỡng mộ.

Suy sụp, héo mòn sau 5 năm sống cùng chồng đại gia
Công ty chồng tôi làm ăn phát đạt, lương nhân viên thường đã đến cả 20 chục triệu, đủ biết ông chủ, là chồng tôi thu nhập lớn cỡ nào. Thế mà có ai tin rằng vợ ở nhà toàn phải sống cảnh thiếu thốn. Ảnh minh họa.

Sau khi cưới xong, tôi có bầu ngay. Vì lẽ đó nên chồng tôi đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Tôi nghĩ điều này cũng hợp lý nên đã nghe lời chồng.

Hơn nữa, lấy một người chồng ăn nên làm ra, nên tôi cũng yên âm tâm an phận thủ thường rút khỏi công việc để ở nhà. Những ngày đầu, anh cũng đưa tôi tiền để tôi mua sắm, chi tiêu các khoản trong nhà. Nhưng điều này chỉ kéo dài đúng một tháng, anh lấy lý do phải dồn vốn làm ăn nên phải huy động đến đồng tiền cuối cùng. Anh bảo tôi lấy tạm tiền riêng ra để chi tiêu cho gia đình.

Tôi thấy điều này cũng là bình thường nên vui vẻ lấy tiền riêng mà tôi tích cóp trong những năm trước cưới ra tiêu. Thế nhưng 1 tháng rồi 4 tháng trôi qua, chồng tôi vẫn lặng im và nghiễm nhiên mặc định việc chi tiêu trong gia đình là tôi phải trả. Mà nhà tôi rộng lớn, tiền điện nước nhiều, ăn uống lại toàn đồ đắt tiền. Riêng tiền chi trả cho con chó cưng của anh cũng đã đến cả tiền triệu mỗi tháng rồi.

Vậy nên đến ngày gần sinh, tôi có nói anh đưa tiền để tôi chuẩn bị sắm đồ sinh con nhưng vừa thấy tôi xin tiền anh lại kêu ầm lên rằng có mấy việc nhỏ mọn như vậy mà cũng hỏi anh. Anh bảo thẳng rằng lấy tiền hồi môn ra mà tiêu khiến tôi choáng váng, bẽ bàng. Người ta mang bầu thì được chồng chăm sóc, mua thứ này tặng thứ khác còn tôi thì toàn bỏ tiền mình ra tiêu.

Rồi đến suốt thời gian sinh con và sau này nuôi con nhỏ, anh cũng gần như không bỏ ra đồng tiền nào cho sinh hoạt trong gia đình và chăm con. Mặc dù khi sinh con tôi cũng được bên nội, bên ngoại cho khá nhiều tiền nhưng với tiền bỉm, tiền sữa và trăm khoản chi tiêu cho cả một gia đình, số tiền đó nhanh chóng vơi.

Đến khi con trai được hơn 1 tuổi thì tôi gần như không còn chút tiền riêng nào nữa. Lúc này tôi mạnh dạn nói anh đưa tiền, nếu không tôi không còn đủ tiền chợ, tiền sinh hoạt, chồng tôi có đưa nhưng không đưa thành khoản lớn mà chỉ mỗi ngày đưa 100 ngàn đồng. Trời ơi, nhà đang nuôi con nhỏ, bữa tối thì hôm nào anh cũng đòi mầm cơm phải có đủ 4 món, vậy mà bằng ấy tiền tôi biết chi tiêu ra sao.

Khi tôi kêu trời rằng số tiền đó quá ít thì anh lại yêu cầu tôi đi chợ mua thức ăn hàng ngày còn những khoản cố định thì cứ gom lại anh sẽ trả. Anh cũng đặt ra yêu cầu tôi và con chỉ được mua quần áo trong khoảng bao nhiêu tiền, mua sữa loại gì và bữa cơm chỉ gói gọn trong bao nhiêu tiền. Có lần chỉ vì tôi mua cho con bộ chơi ngoại tiền triệu mà anh nói tôi suốt mấy ngày. Anh bảo tôi rằng đúng là loại người không kiếm ra tiền nên không biết coi trọng tiền.

Nhìn con nhà người dù bố mẹ thu nhập bình thường thôi nhưng con được ăn sung, mặc sướng còn con tôi lúc nào cũng phải kham khổ, tằn tiện tôi lại thấy xót.

Biết chồng keo kiệt, tính toán nhưng tôi cứ đành nín nhịn, im lặng vì không muốn không khí gia đình căng thẳng. Từ ngày lấy chồng tôi gần như không biết đến mỹ phẩm đắt tiền, quần áo thì gần như tôi cũng chỉ mặc lại đồ từ khi chưa lấy chồng.

Nhiều khi đi hội lớp, tụ tập bạn bè, tôi khốn khổ vì chả tìm được bộ quần áo nào ra hồn. Nói nhiều người không tin chứ mỗi khi có việc gì cần tiêu tiền đột xuất, tôi toàn phải sang nhà mẹ đẻ vay. Thật không ai tin có người nào làm vợ đại gia mà lại như tôi.

Công ty chồng tôi làm ăn phát đạt, lương nhân viên thường đã đến cả 20 chục triệu, đủ biết ông chủ, là chồng tôi thu nhập lớn cỡ nào. Thế mà có ai tin rằng vợ ở nhà toàn phải sống trong cảnh giật gấu vá vai, vay mượn tứ tung. Nghĩ mà nản.

Suốt ngày sống trong bốn bức tường bí bách, thiếu tiền tiêu, nhiều lần tôi xin chồng cho đi làm nhưng anh không chịu. Anh bảo giờ đi làm phải thuê người trông con, gửi trẻ cũng quá tiền lương tôi có được. Anh bảo rằng tội ở nhà trông con còn tiết kiệm hơn. Nhưng tôi nói rằng tôi cần có tiền để tiêu, cần giao tiếp xã hội thì anh bảo từ mỗi tháng anh sẽ trả tôi 3 triệu tiền lương, coi như tiền tôi đi làm vậy.

Tuy nhiên, ngay tháng đầu tiên được chồng trả lương, vừa thấy điện thoại báo tiền về tài khoản, chưa kịp mừng thì tối đó chồng tôi nói ngay rằng, từ giờ tôi có lương rồi nên tôi cũng phải đóng góp một phần cho chi tiêu trong nhà. Anh bảo tôi lo tiền điện, nước và tiền gạo, tiền ga, còn lại anh lo. Mà với những khoản này, nghĩa là gần như hết đứt số tiền 3 triệu anh gửi vào tài khoản tôi. Tôi vẫn hoàn bí bách, thiếu thốn. Tuy nhiên, tôi luôn cố nịn nhịn mọi chuyện đợi đến khi con lớn hơn chút, sẽ đi làm trở lại mặc chồng ý kiến ra sao.

Vậy nên nếu ai nghĩ rằng lấy chồng đại gia là sướng, là được dựa dẫm, nhàn thân thì quả đã nhầm. Ai xem chuyện giàu có là tiêu chuẩn hàng đầu khi chọn chồng càng nhầm hơn. Theo tôi, quan trọng là người đàn ông dám tiêu tiền, đổ tiền cho vợ con chứ không phải anh ta có bao nhiêu tiền.

Nguồn: Tin tức Việt Nam

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook