Thứ Năm, 14/07/2016 | 15:31

Chồng: Nhìn thấy em đi cùng Hùng vào khu resort, anh không tin vào mắt mình. Làm gì đây, anh chạy theo, gỡ tay em ra khỏi hắn và tát em một cái? Hay anh túm cổ, đánh cho hắn một trận vì hắn đã cám dỗ vợ mình?

Nhưng liệu anh tát em hay đánh hắn thì em sẽ quay lại với anh? Hay anh phải tự tát vào mặt mình, vì lẽ gì mà vợ anh phải dựa đầu vào vai người đàn ông khác?

Bước chân anh líu ríu ngoài sảnh, và rồi, anh lặng lẽ bước về phía biển. Gió thổi ùa vào mặt anh lạnh buốt. Vẳng trong gió và in dấu trong cát mịn dưới mỗi bước anh đi là tiếng em vừa cười nói hồn nhiên và hình ảnh khuôn mặt em đang rạng ngời hạnh phúc. Hình như đã lâu lắm rồi, anh không thấy nụ cười và khuôn mặt hạnh phúc ấy.

Yêu nhau đằng đẵng mấy năm trời, mới đến được với nhau. Anh biết, em đã chịu nhiều thiệt thòi khi về làm dâu nhà anh. Nhưng điều quan trọng, chúng ta đã đến với nhau.

Và rồi, chúng ta cũng đã nhanh chóng có một thiên thần bé nhỏ. Những ngày em mang bầu, vợ chồng mình đã vui sướng, hân hoan chờ đợi, hồi hộp và hạnh phúc.

Anh có quá nhiều dự định, những thay đổi, sự đột phá cần phải làm để có được một cuộc sống sung túc hơn cho em và con sau này. Chính vì điều đó, anh đã làm việc nhiều hơn. Nếu chỉ làm thuê sẽ chẳng thể giàu được, vậy nên anh đã ra ngoài và góp vốn cùng bạn bè làm ăn riêng. Vạn sự khởi đầu nan, công việc kinh doanh quả thật là khó.

Nhiều đêm anh chỉ được ngủ 3-4 tiếng. Sợ làm con và em mất ngủ, anh ngủ lại văn phòng làm việc cho tiện, mặc dù anh rất nhớ con và thương em vất vả đêm hôm. Nhưng sự vất vả chỉ là tạm thời, anh tin rằng, công việc ổn định vào guồng, anh sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho em và con. Vài ba năm nữa thôi, anh sẽ đủ tiền mua nhà để hai vợ chồng mình ra ở riêng.

Vì anh biết, em thực sự không cảm thấy thoải mái khi phải chung sống cùng bố mẹ. Đến anh nhiều lúc còn chẳng hợp được với bố mẹ đẻ mình, thì sao có thể đòi hỏi điều đó ở em được? Nhiều hôm, bị mẹ mắng, anh thấy em đã phải nuốt nước mắt vào trong lòng. Ai đúng, ai sai không quan trọng, với anh, mẹ và em đều quan trọng và anh không muốn hai người phụ nữ của đời anh phải buồn phiền. Điều đó, chắc em cũng hiểu.

Nhiều lúc, anh biết mình cũng hơi vô tâm vì đã quên ngày sinh nhật em, quên kỷ niệm ngày cưới và quên cả ngày hai đứa đã yêu nhau. Nhưng quả thật công việc bủa vây khiến cho anh chỉ có thể nghĩ tới ngày mai kế hoạch sẽ làm gì chứ không thể nhớ ra ngày này năm xưa mình đã làm gì. Anh biết, em đã buồn và trách giận anh. Nhưng rồi, bản tính người đàn bà mạnh mẽ sẽ tự cân bằng cảm xúc trong em. Người ta bảo, ba năm đầu sau khi kết hôn là giai đoạn khó khăn nhất trong mỗi cuộc hôn nhân của bất kỳ cặp vợ chồng nào. Anh giờ đã là trụ cột của gia đình, và anh rất muốn mình sẽ là trụ cột mãi mãi để em và con có thể tựa vào mỗi khi trời nổi cơn giông bão.

Nhưng hình như đứa con làm em mệt mỏi. Hình như gia đình nhà chồng làm em mệt mỏi. Cả công việc mà em hằng yêu thích cũng làm em mệt mỏi thì phải. Và em đang chán chồng, chán không muốn nói chuyện cùng anh, chán không muốn chia sẻ cùng anh, chán cả chuyện gối chăn nữa. Vì sao vậy? Vì em gặp lại Hùng-tay người yêu cũ vẫn còn chờ đợi và yêu em? Hắn yêu em hơn anh yêu em? Hay là vì em đã không còn yêu anh nữa? Có cách nào để anh giữ lại đôi bàn tay đã từng xòe tay ra để anh đeo nhẫn cưới?

Sao em cắm sừng anh?

Ảnh minh họa

Vợ: Anh đã từng nói: Anh lựa chọn em bởi vì em cá tính và mạnh mẽ. Nhưng, anh có biết, em như bất kỳ người đàn bà nào khác cũng cần một sự lãng mạn, sẻ chia, và cũng có lúc yếu mềm.

Em cứ nghĩ, chúng ta đồng trình độ, đồng quan điểm, ắt hẳn việc sống chung sẽ không có gì quá khó khăn hay cách biệt. Và khi yêu, được anh luôn nâng niu, chiều chuộng nên em đã ngây thơ tưởng rằng mình là vật báu của đời anh. Hóa ra, em chỉ như một món đồ cổ trong ngôi nhà rộng hơn 200m2 nhưng lúc nào cũng lạnh tanh thiếu vắng bóng người. Khi em đau đẻ vật vã trong bệnh viện, anh đang công tác tận miền Trung.

Nhưng thôi, đó là công việc, em sao lại đi ghen với những giấy tờ, bản thảo kinh doanh. Nhưng khi em một mình thức đêm vò võ trông con, anh vẫn mải miết chạy theo công việc. Cái em cần lúc này đâu phải là tiền, em cần anh. Nhưng anh lại cần sự thành đạt. Anh thích khẳng định mình, anh thích bay nhảy, còn em, đôi cánh gà mẹ còn bận ấp ủ cho con nên chẳng thể nào đi đâu xa.

Nhưng đáng ra, cho dù anh không thể dỗ con nín hay đút cho con một thìa bột thì anh vẫn có thể chỉ cần chìa vai cho em ngả tựa đôi phút mệt mỏi. Nhưng anh đã không làm thế, anh về nhà hớn hở đưa cho em cục tiền. Và anh háo hức kể chuyện đi gặp đối tác này, đối tác kia mà quên mất hỏi vợ: Con có quấy lắm không em? Em có mệt không? Đêm em có ngủ được không? Em đi làm có vui không?…

Em đã tự vẽ ra viễn cảnh, chúng mình sẽ có ngôi nhà rộng, cô công chúa nhỏ của chúng ta tung tăng chạy trong sân vườn và anh đang tưới nước cho những bông thạch thảo tím-loài hoa em yêu thích. Em sẽ trổ tài làm món tôm sốt chanh và cánh gà rán-món ăn anh yêu thích, cả nhà ta sẽ cùng ngồi ăn bên bãi cỏ, vừa ăn, vừa ngắm nhìn bầu trời qua kính trần trong suốt. Cuộc đời thật thú vị biết bao. Nhưng đấy chỉ là mơ ước, là em tự huyễn hoặc mình. Thực tế là nhiều đêm, em nằm ôm con, trống trải, cô đơn, còn anh thì mải mê công việc tận đẩu, tận đâu hàng tháng không thấy mặt. Ngày cưới, ngày sinh nhật em, anh cũng chẳng buồn nhớ, thậm chí, em có nhắc khéo, anh cũng cố tình lờ đi và cười trừ nhạt nhẽo. Không lẽ, khi đã thuộc về nhau thì người ta không cần phải nhớ đến kỷ niệm xưa cũ?

Chúng ta đã có một gia đình mà em biết nhiều người phải thầm ghen tỵ, mơ ước. Em những tưởng cả hai ta sẽ phải trân trọng gia đình nhỏ bé ấy vô cùng. Ấy vậy mà… Anh đã… buông lơi bàn tay em và em dò dẫm trong lạc lối để tìm một bàn tay ấm ấp nâng đỡ. Hùng vẫn đợi em sau 10 năm không gặp mặt. Đó là bi kịch tình đầu hay một điều diệu kỳ, thật khó đoán định. Nhưng, em chỉ biết trong vòng tay ấy mình thấy được che chở, được nâng niu.

Em cũng không thể hình dung được nếu một ngày anh nhìn thấy em tay trong tay với một người đàn ông khác. Anh có thể tha thứ cho em không? Mà cho dù anh sẽ tha thứ nhưng liệu anh có thể quên đi điều đó? Em sợ hãi nhưng cũng không thể chiến thắng được tiếng gọi của những khao khát, của những xúc cảm tưởng đã ngủ quên lại bất chợt ùa về, tươi nguyên và sống động.

Đã nhiều lúc, em ước anh sẽ đổi thay để lại là người em có thể sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống. Và trái tim em, trái tim đã một lần lạc nhịp, lại có thể trở lại nhịp đập xưa, như điều đó chưa bao giờ xảy ra.

Bình Yên

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook