Thứ Năm, 21/04/2016 | 16:58

Khi tôi hỏi “nếu khỏe lại, con muốn làm gì”, cậu nhóc bị ung thư não của tôi đáp ngay: “Con muốn vày bùn”.

Bài viết dưới đây là chia sẻ của chị Cindy Campbell, một người tích cực tuyên truyền nâng cao nhận thức về bệnh ung thư ở trẻ em tại Mỹ, một bà mẹ mất con vì ung thư trên Scarymommy

Người mẹ thức tỉnh vì ước mơ nghịch bùn của đứa con ung thư

Bé Ty Campell và em trai. 

Tôi là bà mẹ “vũng bùn” – sẵn sàng cho con nghịch bẩn. Nhưng trước đây, tôi không như vậy. 

Vào ngày 4/7/2010, tôi đang ở bữa tiệc của một người bạn cùng hai con trai. Con lớn của tôi, Ty, 2 tuổi còn bé thứ hai, Gavin, mới 2 tháng. Sau một hồi trò chuyện cùng bạn bè, tôi nóng mặt khi thấy Ty phía trước, đang đứng trên vũng bùn, mặt rạng rỡ, miệng cười khúc khích như lúc mở quà giáng sinh.

Trong đầu, tôi muốn hét lên. Lấy đâu ra quần áo mà thay. Rồi tôi phải lái xe đường xa đưa con về. Thằng bé sẽ làm bẩn hết đai thắt an toàn trên ô tô. Bây giờ đã quá muộn nên chẳng thể tắm và con có khi phải đi ngủ với người ngợm bẩn thỉu. Và thành thật mà nói, tôi quá kiệt sức vì phải chạy theo con suốt ngày trong khi vừa phải trông nom em bé.

Mặc dù vậy, ngoài mặt, tôi lại mỉm cười. Tôi không muốn nghĩ về đống bùn kia. Tôi muốn nghĩ về nụ cười của con. Tôi cố thả lỏng và nhớ rằng con chỉ là một cậu nhóc. Tôi muốn nhìn thấy niềm vui và sự hài hước từ những người xung quanh mình (họ không cần phải giải quyết đống bừa bẩn này và nghe tiếng trẻ con mè nheo). Nhưng tôi cũng đoán thể nào sau đó Ty cũng khóc lóc vì phải bận đồ bẩn trên người. 

Người mẹ thức tỉnh vì ước mơ nghịch bùn của đứa con ung thư

Bé Ty Campell khi đã bị chẩn đoán ung thư não. 

Dù vậy, ngay cả trên đường về nhà, Ty chẳng phàn nàn lần nào về quần áo ướt của bé. Về muộn, tôi chỉ rửa tay chân cho con sạch nhất có thể rồi thay quần áo và để bé lên giường khi người vẫn còn bẩn. Bây giờ, sau 5 năm trôi qua, tôi không thể bày tỏ niềm hạnh phúc của mình thế nào vào ngày hôm đó, giây phút đó, khi tôi chọn mỉm cười, để cho con nghịch bẩn. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng con trai tôi có cơ hội để làm việc ấy. Mẹ con tôi không hề biết điều đang đợi mình phía trước. 

Bởi hai tháng sau đó, Ty bị chẩn đoán mắc u não ác tính. Tôi vô cùng sốc. Lý do duy nhất để vợ chồng tôi đưa con đi chụp cộng hưởng từ là chúng tôi nghi con bị đau đầu vì đêm cháu ngủ hay trằn trọc, dù ban ngày con vẫn luôn chân luôn tay ở sân chơi, trên bãi biển, tại trường mầm non… Con là một em bé hạnh phúc, khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng, làm sao có thể bị ung thư?

Trong vòng hơn nửa năm sau đó, con tôi đã phải chịu đựng 20 ca mổ, trải qua 260 đêm trên giường bệnh. Con yếu tới nỗi chẳng thể bước đi sau đợt điều trị lần đầu và cứ  mỗi lần con bắt đầu tập đi thì bệnh lại tái phát khiến con phải vào viện. Căn bệnh ung thư thật quái ác.

Tôi thường để bé Gavin bên bạn bè và người thân để dành nhiều thời gian cho Ty. Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều “thời thơ ấu” của con – điều mà bà mẹ nào hầu như cũng trải nghiệm, vì thế, mỗi khoảnh khắc bên con với tôi đều trở nên quý giá hơn. Tôi đã thực sự thay đổi cách làm mẹ của mình và tôi phải biết ơn con vì điều đó.

Người mẹ thức tỉnh vì ước mơ nghịch bùn của đứa con ung thư

Cũng như mọi em bé khác, Ty thích thú khi được được vày nước, nghịch bẩn.

Trong những ngày nằm viện, bộ phim hoạt hình Peppa Pig đã giúp Ty có thêm niềm vui và nghị lực trong lúc chống chọi với những đau đớn của bệnh tật. Gia đình 4 chú lợn nhà Peppa có một cách ăn mừng và thú vui đặc biệt: nhảy vào một vũng bùn. Và mỗi khi nhìn cảnh ấy, Ty vô cùng thích thú. 

Ty có giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu và con luôn bảo con cảm thấy “mọi thứ tốt hơn” ngay cả khi tôi biết rõ con đang rất đau. Con không thích những người khác lo lắng về mình. Một hôm tôi hỏi con: “Con muốn làm gì khi con khỏe lại thực sự”. Con trả lời: “Con muốn nhảy vào một vũng bùn”.

Câu nói đó đã khiến tôi sững sờ. Tôi cần phải hét lên. Tôi muốn các bố mẹ ở mọi nơi biết rằng có hàng trăm, hàng ngàn trẻ em trên thế giới này – vì lý do này hay lý do khác – không thể tận hưởng những niềm vui nhỏ bé nhất của tuổi thơ. Hãy lùi lại một chút, để con bạn thực sự được là trẻ con.

Để hỗ trợ ý tưởng này, tôi và chồng đã thực hiện Dự án Vũng bùn (Muddy Puddles Project) – nền tảng gây quỹ tài trợ cho các nghiên cứu ung thư ở trẻ em của Ty Louis Campbell Foundation. 

Còn con trai tôi, cháu đã vĩnh viễn ra đi sau sinh nhật 5 tuổi vài ngày, cuối năm 2012. Vậy là con đã được tự do nhảy vào vũng bùn, chạy chơi dưới mưa, đùa nghịch với cầu vồng và dạo chơi giữa rừng hoa dại. 

Hãy để con bạn được nghịch bẩn, ở bất cứ nơi nào chúng muốn. Hãy để con được tự do nghịch màu nước bằng tay. Bởi vì tất cả các con sẽ lớn lên và thấy quần áo ướt, giày bẩn chẳng hại gì.

Dự án Muddy Puddles không chỉ dành cho trẻ em. Nó cũng không chỉ là vũng bùn theo nghĩa đen. Bất cứ “vũng bùn” nào bạn có trong ngày, hãy đương đầu và đừng ngại “nhảy” vào nó. Cuộc sống này ngắn lắm. Cứ một trong hai nam giới, một trong ba phụ nữ và một trong 300 trẻ em… sẽ có thể mắc ung thư.

Vương Linh

Nguồn: VnExpress

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook