Trong thời cổ đại, các nghề nghiệp khác nhau thường bị gán cho một danh hiệu nào đó. Chẳng hạn như thương nhân, mọi người thường có ấn tượng “10 người buôn 9 kẻ gian”. Dưới đây chúng ta sẽ nói đến nghề nghiệp đao phủ cũng được thế nhân bàn tán không ít.
Đao phủ là người chuyên trực tiếp xử trảm phạm nhân. Trong thời cổ đại, do yếu tố của chiến tranh và xuất phát từ các cuộc đấu tranh quyền lực, việc tước đoạt mạng sống của con người là rất bình thường. Tất nhiên, xử tử một ai đó là do chính quyền quyết định và người chấp hành không ai khác chính là đao phủ.
Khi đao phủ khai đao lóe lên, mọi người đều cho rằng chuyện xảy ra sau đó rất tàn nhẫn. Từ góc nhìn tâm linh, phần lớn những người làm nghề này đều có tướng mạo xấu xí và đáng sợ, hơn nữa trên người mang theo toàn nghiệp lực, sát khí rất nặng, ngay cả phụ nữ cũng không muốn gả cho người đàn ông như vậy.
Theo thời gian, mọi người có ấn tượng rất xấu đối với đao phủ, người đời sau hiểu rộng ra đao phủ là tay sai của kẻ cầm quyền chuyên tàn sát nhân dân, mấy nghìn năm qua luôn bị người đời chửi rủa và hay dùng từ “đao phủ” để ám chỉ những người dã man, bỉ ổi, ti tiện.
Mặc dù nó không tốt, nhưng là một nghề nghiệp nên đòi hỏi kỹ năng cần thiết. Là một đao phủ đạt tiêu chuẩn, đầu tiên phải dám sát sinh, tiểu đao phủ bái sư học nghề phải tập luyện sát sinh. Nếu là tập luyện thì không thể giết người, đầu tiên là giết những động vật cỡ nhỏ như gà, vịt, ngan ngỗng, sau đó là động vật cỡ lớn như lợn, dê, trâu bò, làm như vậy chủ yếu là để luyện “gan”.
Tiếp theo, đao phủ phải chú ý một đao là lấy được mạng, cho nên đao pháp cao siêu là không thể thiếu. Mỗi ngày, đao phủ đều luyện đao, họ sẽ vẽ một vài đường trên trái bí đao rồi với một đao chém xuống, trái bí đao phải tách ra theo đường đã vẽ thì mới đạt tiêu chuẩn.
Tại sao phải chú ý một đao lấy được mạng?
Nếu như không làm được như vậy, không chỉ người bị chém thống khổ mà máu me sẽ be bét trên pháp trường. Vào thời Hàm Phong nhà Thanh, trong một lần chém đầu hải tặc, một vài hải tặc có chút công phu, đao phủ chém vài đao cũng không thể chặt đứt đầu, cuối cùng phải dùng một chiếc cưa lớn, hai đao phủ cùng kéo cưa, âm thanh thảm thiết không ngừng, một cảnh quá đẫm máu.
Tại sao nghề nghiệp kinh khủng như vậy vẫn có người sẵn sàng đứng ra làm? Kỳ thực, phần lớn đao phủ làm nghề này là do bất đắc dĩ. Người làm nghề này thường xuất thân nghèo khổ, vì kế sinh nhai nên bất đắc dĩ mà tiến vào làm. Dù sao không có ai là thích sát sinh cả.
Đao phủ làm nghề này còn có một suy tính khác. Vào thời cổ đại, thu nhập của đao phủ rất cao. Nó cao bao nhiêu? Có người nói, “3 năm không chém đầu, chém đầu ăn 3 năm” tuyệt đối không phải là vô căn cứ. Nghề nghiệp này có từ thời Tần Hán, mới đầu tiền lương không cao, chỉ bằng tiền lương của nhân viên công vụ nhỏ. Nhưng sau này, ngoại trừ tiền lương cố định, đao phủ còn có thu nhập đen. Nếu là mất đầu, tại sao còn có người trả thù lao? Bởi vì đao phủ trực tiếp quyết định mức độ thống khổ của phạm nhân lúc bị chém đầu, đồng thời người xưa có quan niệm “chết toàn thây”. Trước khi xử trảm, người nhà phạm nhân sẽ đút lót tiền cho đao phủ để đao phủ hạ đao chuẩn xác một chút và hy vọng không chém đứt hoàn toàn đầu phạm nhân.
Vào cuối triều đại nhà Thanh, tiền lương đao phủ đạt tới một mức cao mới. Lúc đó, ngoại trừ tiền lương cơ bản còn có đánh giá cống hiến, chém 1 đầu được 4 đồng bạc (tương đương với thu nhập của cả gia đình trong nửa năm, lúc ấy một gia đình bình thường thu nhập trung bình một năm là 10 đồng bạc). Thêm vào đó, tính cả khoản thu nhập đen, chắc chắn đao phủ là một trong những nghề có thu nhập cao nhất lúc đó.
Video: Bộ tộc Kogi – Hậu Nhân của Atlantis gửi thông điệp cho con người nhân loại
Huy Hoàng
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.