Thứ Tư, 28/09/2016 | 11:30

Mới lấy chồng được hơn một năm mà Hương đã cảm thấy cuộc sống vợ chồng thật buồn tẻ, vô vị. Nhiều lúc, cô thấy hôn nhân chẳng qua như hai kẻ xa lạ nằm chung giường, cô thấy cô đơn ngay cả trong lúc “yêu” chồng…

Xa mặt thì cách lòng…

Hùng- chồng Hương là kỹ sư xây dựng suốt ngày mải miết đi công trình. Lúc yêu nhau, anh cũng đã hay phải đi công tác như thế, nhưng khi đó Hương lại thấy thỉnh thoảng mới gặp nhau càng thi vị, nhớ nhung và yêu nhau sâu đậm hơn. Trong khi các đôi khác cùng trang lứa suốt ngày giận hờn thì Hùng- Hương hầu như chẳng bao giờ bùng nổ chiến sự.

Nhưng đấy là khi yêu nhau, lấy nhau rồi, cuộc sống mới bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Hương cảm thấy sốt ruột khi cứ ngày ngày phải chờ đợi, trông ngóng chồng.

Mâu thuẫn càng gia tăng hơn khi cô sinh đứa con đầu lòng. Cô mệt mỏi khi phải trông con cả ngày mà không được chồng ở bên động viên, chia sẻ. Cô càng mệt mỏi hơn khi xung đột với bố mẹ chồng về cách chăm sóc nuôi dạy con. Nhiều đêm Hương nằm ôm con khóc ướt gối. Những lúc ấy, cô thấy thèm bờ vai chồng để nương tựa, hoặc chí ít cũng là một tin nhắn hay một cú phone chồng điện về hỏi thăm hai mẹ con.

Nhưng tiếc là chồng Hương quá bận nên rất ít khi gọi điện cho vợ. Mà có gọi Hùng lại thường gọi vào máy bàn chứ không gọi di động cho Hương, máy bàn thì toàn bố mẹ chồng tranh nghe, chả đến lượt cô được cầm máy. Mà anh cũng chỉ toàn hỏi thăm thằng cu Bin có khỏe không, biết làm những gì rồi… chứ cũng chẳng mấy khi hỏi thăm xem cô thế nào, có mệt mỏi, ốm đau gì không.

Chuyện tình cảm vợ chồng Hương cứ vì thế mà ngày càng trở nên xa cách. Những lúc Hùng về nhà tưởng mối quan hệ vợ chồng có cơ hội được cải thiện, nhưng dường như câu chuyện lại càng ngày trở nên bế tắc và khủng hoảng hơn. Sức khỏe Hương sau sinh cũng không còn được tốt như thời con gái, lại phải trông con cả ngày vất vả nên cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Hùng thì đi công tác xa, ăn uống ngủ nghỉ cùng cánh thợ nhiều khi cũng vất vưởng, lại phải vượt mấy trăm cây số để về nhà với vợ con nên anh cũng chẳng khá hơn gì. Vợ mệt cứ mong được chồng về động viên, chia sẻ. Chồng mệt cũng cứ tưởng được vợ hỏi han, chăm sóc…

Nàng thì tưởng tượng, chàng sẽ giang hai cánh tay mạnh mẽ ôm hai mẹ con nàng vào lòng và thủ thỉ: “Em phải trông con cả ngày, thật vất vả cho em quá. Trông em thiếu ngủ lắm, hãy tựa vào vai anh và ngủ một giấc nhé, để đêm nay anh dậy pha sữa và thay tã cho con”. Chàng cũng giàu trí tưởng tượng không kém: “Chồng ơi, vợ nhớ chồng quá, chồng đi hơn một tháng rồi đấy, chồng có biết vợ mong chồng về từng ngày, từng giờ, từng phút không…”.

Ly hôn vì không biết tán nhau

… và thất vọng

Nhưng sự thật đã không diễn ra như tưởng tượng của hai vợ chồng. Vừa nhìn thấy chồng, Hương đã: “Anh đi gì mà đi khiếp thế. Công việc cũng vừa phải thôi, còn phải chăm lo cho gia đình chứ. “Anh thử nghĩ xem, có ai sinh con xong phải vò vò ôm con một mình như em không? Cả ngày ôm con chả có cơ hội được bước chân ra khỏi nhà. Giờ thì chả khác nào mẹ sề, chả khác gì osin cho nhà chồng”.

Chưa kịp hỏi han gì thì vợ đã tuôn một tràng khiến Hùng cụt cả hứng. Mấy lời yêu dấu định nói bỗng dưng trôi sạch khỏi đầu, mặt Hùng tối sầm lại. Nếu biết trước vợ sẽ nói những câu như thế này thì có lẽ Hùng đã chẳng bỏ dở công trình để vội về nhà. Nhìn thấy chồng gầy rộc đi, mặt mũi hốc hác mà vợ không nỡ hỏi một câu, chưa gì đã trách móc. Tình trạng mặt nặng, mày nhẹ thế này thì đêm nay lại chả “yêu đương” gì rồi. Cả tháng “đói vợ” mà nay về nhà lại vẫn cứ “cơm chay” vì “chiến tranh vùng vịnh”. Chán!

Cứ thế, suốt một tuần ở nhà hai vợ chồng Hùng – Hương giận nhau không buồn nói chuyện. Đêm cuối trước khi phải lên đường đi công trình, Hùng xuống nước làm lành trước với vợ bằng cách vòng tay ôm eo vợ. Nhưng vừa sờ vào thì nàng đã vội hất tay chồng ra: “Anh để yên cho mẹ con em ngủ”. Hùng lại sấn tới, thủ thỉ vào tai vợ: “Mình “yêu” nhau đi, cũng lâu lắm rồi”. “À, thì ra là hắn “buồn tình” chứ có yêu thương, nhớ nhung gì vợ đâu”. Nghĩ thế, Hương càng tức liền đẩy chồng ra xa, quyết không “hợp tác”, mặc cho chồng nằm còng queo, thất vọng.

Thế rồi, Hùng lại đi công trình. Rồi lại cũng đến ngày Hùng về nhà thăm vợ con, chiến tranh đã có phần hạ nhiệt, nhưng vẫn còn âm ỉ và dai dẳng. Những lần “yêu” nhau của cả hai vợ chồng đã không còn nồng nàn, tha thiết nữa. Những nhọc nhằn của cuộc sống đã khiến cho những lời có cánh thuở ban đầu yêu nhau từ lâu không còn được nhắc tới. Hương chẳng còn trông ngóng chồng về nhà như trước kia và Hùng càng ngày càng thấy ngại mỗi khi phải về nhà dù trong lòng nhiều lúc cũng thấy nhớ con thương vợ.

Cái kết buồn

Thấm thoắt, cu Bin của vợ chồng Hương cũng hơn một tuổi, cô mang con đi gửi trẻ và bắt đầu đi làm trở lại. Cô đã ở nhà hơn một năm trời để chăm con theo đúng yêu cầu của bố mẹ chồng, thế là quá đủ. Từ ngày đi làm, Hương vui tươi, yêu đời hơn hẳn, nhưng cô cũng ngày càng cảm thấy chán chồng hơn. Nhiều lúc cô còn chả nhớ ra là mình đã có chồng vì chồng cô không mấy khi quan tâm, hỏi han vợ. Đúng lúc Hương được đề bạt chức trưởng phòng kế toán thì Hùng cũng xin phép được về công tác gần nhà. Chuyện tình cảm vợ chồng tưởng có cơ hội được cải thiện, nhưng khoảng cách do chính hai vợ chồng Hùng- Hương tạo ra đã quá lớn để có thể hàn gắn.

Cả hai đều không còn thấy hứng thú trong chuyện “chăn gối” cũng như ngày càng khác biệt trong lối sống, cách suy nghĩ. Họ quyết định viết đơn ly hôn như một dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân tưởng chừng đã có thể hạnh phúc. Yêu nhau suốt bốn năm trước khi đi đến kết hôn nhưng chỉ mới hai năm sau ngày làm đám cưới, họ đã hát song ca khúc “Biệt ly”. Không phải vì kẻ thứ ba nào chen ngang. Không phải vì vấn đề cơm áo gạo tiền, càng không phải vì trục trặc “chuyện sinh lý”. Lý do cả hai đưa ra là vì không hợp nhau. Ừ, thì đôi nào dắt nhau ra tòa ly hôn đều chả vin vào lý do này, nhưng đã có lúc nào cả Hùng và Hương tự hỏi vì sao họ không hợp nhau chưa nhỉ.

Phải chăng, cuộc hôn nhân của vợ chồng Hương nhạt nhẽo, vô vị chính vì cả hai không biết cách “tán nhau” và quá kiệm những lời yêu thương, lời khen, lời khích lệ nhau. Cuộc sống vợ chồng càng khó khăn thì càng cần những lời động viên, sẻ chia. Nhưng cái tôi của cả hai quá lớn để có thể nhận ra điều tưởng chừng như vô cùng giản dị này. Đừng tưởng chỉ cần tán nhau khi yêu nhé, đời sống vợ chồng có duy trì được hạnh phúc dài lâu hay không cũng cần lắm những lời tán tỉnh nhau giản dị.

Thục Anh

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook