Chiều muộn, nhìn đống đồ bừa bộn khắp nhà, chén bát cả đống chưa rửa… Anh quay qua cô vợ đang ngồi vừa ăn chè vừa coi tivi để con lăn lóc dưới nhà và quát lên: “Cô có phải là vợ không?”, chẳng vừa chị quay lại: “Anh có ngon thì thử làm vợ một ngày thay thế tôi đi?”.
Chồng: Anh thấy tội nghiệp cho chính bản thân mình khi có được một người vợ “đoảng” từ A đến Z, nhìn đâu cũng thấy thiếu xót phải sửa chữa. Anh không biết đến bao giờ anh mới có thể để em lo lắng mọi thứ mà không phải để mắt canh chừng theo dõi?
Vợ người ta đảm việc nước giỏi việc nhà, còn vợ của anh thì việc nước không có, việc nhà cũng không nên. Đã dặn trước với em là chủ nhật cả gia đình sẽ ghé nhà ngoại để em và con có dịp về thăm mọi người trong gia đình. Thế mà không hiểu sao đến sáng sớm em mới chạy tới chạy lui tìm đồ đạc giỏ xách cho em và con. Nói lấy cho con vài bộ để thay sợ con nghịch phá dơ dáy.
Thế mà khi đến nơi lúc cần cái quần thay cho con thì lấy ra chỉ có áo là áo, tuyệt nhiên chẳng có một cái quần nào. Lừ mắt nhìn em thì em phân bua đính chính nói sao anh không lo giữ con cho chặt để con đừng có chạy chơi lung tung cho đồ khỏi bẩn mắc công phải thay. Ai đời, có bà mẹ nào mà chăm con theo kiểu “cột chân bó tay” con trẻ lại như em không?
Anh minh họa |
Đó mới chỉ là một trong hàng trăm thứ mà anh có thể kể ra về cái sự đoảng của em. Người ta hát ru con ngủ có vài phút là nó say sưa giấc nồng. Người ta ru con bằng ca dao tục ngữ, bằng cải lương hay dân ca với giọng điệu của một người mẹ yêu con tha thiết. Những bài hát đó hỏi tới thì em nói chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ biết. E ru con ngủ bằng những bài hát giống như nhạc “Rap”. E ráp tùm lum bài thành một bài, không đầu không đuôi. Có những lúc anh không biết mình nên buồn hay nên vui, khi mẹ hát mà con thì cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn mẹ lạ lẫm.
Hơn bao giờ hết, anh hiểu em nên mới lấy em về làm vợ. Nhưng cái hiểu của anh nó chỉ mới là một góc trong tứ giác “đoảng” mà em có và cố tình giấu đi ba góc còn lại. E có còn nhớ đêm tân hôn của mình không? Thấy em thay đồ vất tứ tung, anh cứ nghĩ mình đang vội vàng… cho nhau, nên bỏ qua chẳng để ý.
Rồi một vài lần nữa đồ đạc em bỏ khắp nơi trong phòng dưới nhà, từ phòng khách cho đến nhà bếp. Em bỏ quá nhiều nơi nên đến lúc tìm lại cũng khó mà biết được nên bắt đầu cuộc tìm kiếm từ nơi đâu và tìm kiếm cái gì trước. Chưa hết, đồ dơ em để lẫn với đồ sạch, lắm lúc anh đi làm khoác cái áo mùi “thum thủm” mà không biết nên tự trách mình hay là trách em.
Việc đoảng của em riết rồi có lúc nó cũng lây sang anh. Anh lo sợ, anh chán ngán, anh bất lực, anh tìm kiếm mọi cách để giúp em bỏ bớt cái đoảng ra ngoài suy nghĩ của em. Nhưng càng giúp thì em càng vụng về hơn. Nấu nồi cá kho, em để cho nó cháy khét, đến lúc ăn mở nắp nồi mà anh muốn té ngửa. Em lý giải là tại mải coi cái đoạn phim Hàn Quốc nó xúc động quá nên quên. Nấu cháo cho con, thay vì thái rau cho vào để con ăn cho mát thì em đi cho vào một đống các loại trái cây định say sinh tố vào nên không biết gọi là cháo gì nữa.
Vợ: Đứng đằng sau người vợ “đoảng” là người đàn ông làm biếng và ỷ lại. Anh có bao giờ nghe câu nói đó chưa? Em ước gì mình có ba đầu sáu tay để có thể lo toàn mọi thứ từ “nhà ra phố”, từ gia đình cho đến cơ quan mà không cần anh phải giúp.
Từ một người là con duy nhất trong gia đình, mọi thứ nhất nhất đều có người giúp, đến khi lấy anh rồi cái gì em cũng phải làm, mà đâu phải cái gì em cũng có thể làm được! Dân gian đã đúc kết “Dạy ngựa chạy trước khi phi ngựa”, anh cũng biết điều đó, thì anh cũng nên chỉ cho em biết để từ từ em làm mới tốt được chứ.
Anh gọi em là vợ “đoảng”, mà quên mất rằng anh cũng có phần góp cho em thành như thế. Việc nhà có trăm thứ, nhìn trước ngó sau lúc nào cũng thấy việc, em loay hoay hết ngày mà vẫn chưa hết việc. Nhiều lúc em cố gắng tập trung làm một việc nào đó thì bất chợt lại nhớ ra việc kia thế là phải làm luôn hai việc một lúc vì sợ khi làm xong một việc sẽ quên mất việc kia.
Quần áo cũng thế, đồ khô em lôi vào để trên giường lúc nào thuận tiện sẽ ngồi xếp cho nó gọn. Anh về thấy cả đống quần tưởng em lười biếng chưa giặt quăng luôn đồ dơ vào, em không để ý thì cứ vậy là xếp vào tủ cho anh. Đúng ra việc đó anh phải giúp em một tay xếp cho nó đâu vào đấy. Anh cũng quăng bừa bãi giống em, mà lại bắt em dọn dẹp cho anh, vậy đâu có công bằng.
Em cả ngày chăm sóc con, nấu nướng dọn dẹp, thì cũng muốn có những lúc được ngồi thư giãn giải trí, xe, tivi hay ăn uống cho bớt căng thẳng. Chuyện em để con bò trong nhà thì có gì đâu mà ca thán. Ru con cũng thế, em không hát hay, không thuộc bài nào thì nhớ câu nào hát câu đó thì có làm phiền ai đâu.
Em thấy con nhiều khi không chịu ngủ, cử mở to mắt nhìn em có thể con chưa muốn ngủ, thích nói chuyện với mẹ thì sao. Anh nói hay hát giỏi sao không bao giờ chịu ngồi xuống ru con ngủ cho em rảnh còn làm chuyện khác. Con có khóc hay mè nheo cũng chỉ mình em, có thay quần áo tắm rửa cũng chỉ có em, anh đi làm về chỉ nằm đó đọc báo rồi cằn nhằn thì anh có quá lười biếng và ỷ vào em không?
Em cũng biết mình hơi đoảng nên cố gắng hết sức học hỏi để có thể làm tốt hơn. Nhưng một mình em phải phân tâm ra làm mọi thứ trong nhà, nhiều lúc công việc cứ chồng chất lên nhau khiến em quên tuốt mọi thứ, làm việc nọ xọ việc kia. Trên đời này, có ai dám khẳng định không bao giờ quên, không bao giờ làm sai không? Em chắc chẳng ai dám đâu. Vì thế thay vì ngồi đó mà “ta thán” có cô vợ “đoảng”, em mong anh cứ giúp một tay cho công việc của em đi, anh sẽ thấy khác nhiều lắm đấy!
Vũ Hùng
Chưa có bình luận.