Vì rất nhiều lý do, nên các ông chồng/bà vợ mới có quỹ đen. Dù cho các bà vợ/ông chồng có phản đối hay chống phá, thì quỹ đen vẫn ra đời và lớn lên trong bóng tối của bí mật từ bao đời nay. Và vây quanh nó cũng không ít chuyện bi hài.
Túng thì phải tính
Đàn ông không thể sáng sáng lại ngửa tay “Em ơi! Đưa anh tiền ăn sáng/đổ xăng/sửa xe/hiếu hỉ…”. Đàn ông không thể thiếu phụ nữ (hẳn nhiên rồi bởi thế nên họ mới lấy vợ) nhưng họ cũng không thể thiếu bạn bè. Có điều là đàn ông không thể nói “Đưa anh vài trăm ngànđểđi nhậu nhẹt…”. Bởi chẳng bà vợ nào lại vui vẻ đưa tiền cho chồng đi uống bia cả.
Đàn ông rất yêu vợ nhưng đàn ông không thể nhìn vợ trìu mến và nói: “Em yêu, anh muốn dành cho em một điều bất ngờ nhưng… đưa anh ít tiền để anh mua tặng em cái váy”. Ấy vậy mà những bà vợ luôn mong chồng có bao nhiêu cống nạp bấy nhiêu, nhưng vẫn không thôi hy vọng thỉnh thoảng chồng dành tặng cho mình những món quà giá trị bất ngờ và xem đó như một thước đo đánh giá độ lãng mạn và tình yêu (thứ lãng mạn chỉ mua được bằng tiền). Đơn cử ra vài ví dụ vậy thôi thay lời trần tình của các quý ông cho nỗi thống khổ của mình khi tháng tháng đã nộp đủ tiền lương nhưng vợ vẫn thỉnh thoảng cố tình quên tiền tiêu vặt (để thử xem chồng có nguồn thu nào khác nữa không).
Ảnh minh họa |
Vậy nên, để không làm mất đi tư chất của một người đàn ông (về nhà thế nào cũng được nhưng ra đường phải oai với thiên hạ), các ông tích cực giấu và diếm. Nhưng nói không ngoa, lập quỹ đen cũng là cả một nghệ thuật, sơ sểnh tí là tan cửa nát nhà ngay. Chưa nói gì cao xa riêng cái chuyện tìm nơi cất tiền cũng phải lao tâm khổ tứ.
Tỷ như câu chuyện đã từng được chia sẻ cách đây ngót ngét 5 năm của một anh chàng nhiếp ảnh, thường xuyên tiếp xúc với giới nghệ sĩ hay các chân dài, chuyện bia bọt giao tiếp nhiều khi khó tránh khỏi. Đi với người đẹp sao dám chơi không đẹp nhưng thanh toán rồi về giải trình thật đau đầu lắm thay. Vậy là thay vì cất tiền trong ví, anh giấu khắp nơi: sổ tay, cốp xe, túi đồ nghề, ngăn lớn ngăn bé, ngăn trong ngăn ngoài đâu cũng có, nhiều khi chính anh cũng chả nhớ là giấu những đâu vì… kín quá.
Một lần, cô con gái 6 tuổi nghịch ngợm đống đồ nghề đã mở hộp đựng cuộn phim chưa kịp tráng. Đi tong cuộn phim nhưng anh không bực mà còn vui ra mặt vì phát kiến vĩ đại chợt lóe. Còn chỗ nào giấu tiền mà chị vợ không dám động đến tốt hơn là hộp đựng phim? Thế là vài trăm ngàn được gấp nhỏ lại, cho vào cái hộp be bé đó, dán trên nắp một miếng băng keo, ghi vài chữ “phim chưa tráng”. Nhờ nó mà anh không còn phải đau đầu giải trình phần chi tiêu vượt trội cũng bớt nơm nớp lo âu vợ phát hiện. Và cũng từ đó, mỗi khi rủ rê đi nhậu, bạn bè thường hỏi anh: “Mày còn hộp phim chưa tráng nào không?”.
Những người giàu khốn khổ
Không có tiền bóp mồm bóp miệng là một lẽ, đằng này chị Hoa ngồi trên đống tiền mà cũng chả dám tiêu hoang. Muốn sửa cái nhà, tậu con xe cho bằng bạn bằng bè nhưng cũng đành chịu vì chồng có hỏi “tiền đâu ra nhiều thế” thì chả biết ăn nói thế nào. Chả lẽ lại thú nhận là đó là tiền quỹ đen em giấu chồng tích cóp bấy lâu.
Chuyện bắt đầu từ cách đây mấy năm, khi đất cát không khó khăn như bây giờ, nghĩ làm công ăn lương chả biết bao giờ mới trả hết nợ mua nhà chị bàn với chồng kinh doanh bất động sản nhưng chồng không đồng ý. Giấu chồng chị chạy vạy, hùn vốn cùng đồng nghiệp đầu tư. May mắn thắng lớn, trúng liên tiếp mấy vụ, lãi mẹ đẻ lãi con, chẳng mấy chốc chị trả sạch nợ và bắt đầu có vốn riêng.
Biết chồng tính gia trưởng nên chị không dám hé nửa lời, đến khi quỹ đen phình lên đến tiền tỷ thì chị lại càng phải ngậm tăm. Có tiền, chị thoải mái hơn trong chi tiêu nhưng cũng không bao giờ dám mua sắm cái gì lớn vì sợ lộ. Lắm hôm trời mưa trời nắng, bạn bè đi một bước đã có ô tô khô ráo, sạch sẽ, mình vẫn phải phơi mưa phơi nắng ngoài đường, nghĩ không có tiền đã khổ, có tiền mà không được tiêu cũng chả sung sướng gì.
Có cô em chồng thất cơ lỡ vận, bệnh tật đau ốm, chồng rơi rơi nước mắt tâm sự “Giá như nhà mình có tiền cho em chục triệu thì đỡ biết bao”. Chị chỉ biết quay mặt đi nuốt nước mắt vào trong mà than thầm cho cái cảnh “quỹ đen” không thể công khai của mình.
Khi thần hộ mệnh bị lôi ra ánh sáng
Chị bạn tôi lại may mắn phát hiện được quỹ đen của chồng trong một tình huống trớ trêu. Chị vốn rất tin tưởng chồng vì ở trong nhà chị luôn là người giữ tay hòm chìa khóa, chị không gắt gao việc chi tiêu của chồng nhưng có khoản nào anh cũng báo cáo hết cho vợ. Ấy vậy mà đùng một cái, anh bạn thân của chồng đến nhà chơi mang theo bọc tiền 50 triệu đồng trả nợ và không quên rối rít cảm ơn hai vợ chồng đã cho anh vay mượn trong lúc hoàn cảnh khó khăn.
Nhận lời khen của bạn chồng rằng “Có một người vợ thông cảm và tốt với bạn bè của chồng như chị nhà là điều may mắn của đời anh” mà chị không biết nên cười hay mếu. Bụng tức anh ách vì bị chồng qua mắt nhưng miệng vẫn phải cười tươi để diễn nốt màn cuối trong vai người tốt bất đăc dĩ mà chồng chính là người đạo diễn.
Anh chồng vì lặng lẽ lấy quỹ đen cho bạn mượn mà quên thông báo rõ nguồn gốc nên phải mất đến hàng tuần để thanh minh thanh nga rằng bạn khó khăn và rằng cũng là lo lắng cho tương lai lâu dài của gia đình. Cũng may, sau khi được họ hàng khuyên bảo, vin vào cái nghĩa vợ chồng 10 năm chung sống, chị cũng dần bỏ qua cho anh, hạnh phúc gia đình một phen bị khốn đốn chỉ vì quỹ đen.
Không phải đối mặt với cơn thịnh nộ của vợ như anh chồng tội nghiệp trong câu chuyện trên nhưng anh Hùng lại bị một phen “khóc không nổi mà kêu cũng không xong”. Luôn tâm niệm, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, anh Hùng không thể để tiền vào thẻ vì vợ hay kiểm tra ví, anh giấu tiền ở một nơi chả ai ngờ tới, dưới tấm đệm của ghế sô pha gần bàn làm việc. Với anh, nó không chỉ là tiền, nó là tình yêu của anh dành cho công nghệ, anh sẽ dùng nó để lên đời con máy tính ghẻ bao lần anh đã định thay nhưng thẩm định viên vợ vẫn phán “còn tốt chán”.
Để tránh ánh mắt soi xét của vợ thì anh có thể chỉ dùng nó ở công ty thôi cũng được. Số tiền dưới đệm ghế đang lớn lên dần dần, anh biết vì anh đếm suốt. Lần này cũng vậy, anh khóa cửa lại, lật đệm lên… nhưng ôi chao, lạ quá, nó trống trơn… Anh lục tung cả trí nhớ, anh biết mình không quên, anh biết chiều qua vợ anh hình như có vào dọn dẹp phòng ốc.
Anh đi ra đi vào, lật lên, lật xuống tấm đệm, hy vọng có thể nó rơi ở đâu đó nhưng mọi nỗ lực tìm kiếm đều thất bại. Mấy lần nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của vợ anh đã định cất lời nhưng lại thôi. Ăn thế nào, nói thế nào, tiền mất mà có khi tật lại mang, rồi tự dưng chả ai khảo mà lại xưng. Đành tự nhắc mình lần sau cẩn thận hơn chứ biết làm thế nào.
Bình Nguyên
Chưa có bình luận.