Tôi đã từng quằn quại đau khổ vì bị mọi người chê lùn như cây nấm, tròn như cối xay, rỗ như tổ đỉa. Nhưng bằng con đường riêng của mình nên: Tôi vẫn hạnh phúc!
Sản phẩm bị lỗi của Thượng Đế
Giá như ở mãi tuổi 13 thì chắc hẳn tôi cũng không phải cô gái lùn. 13 tuổi, tôi cao 1m45, đi cùng chúng bạn tôi cũng ngang tầm họ. Nhưng thêm tuổi, bạn bè của tôi mỗi ngày một cao thêm. Còn tôi, chiều cao vẫn mãi như khi 13 nhưng cân nặng cứ vùn vụt tăng khiến tôi tròn như chiếc trống. Tuổi dậy thì thử thách đám con gái bằng những nốt mụn bung bét trên trán, trên mặt, tôi lại là đứa đứng đầu trong danh sách ấy.
Mẹ động viên “Sau tuổi dậy thì con sẽ trưởng thành hơn và mụn sẽ không còn nữa”. Nhưng khuôn mặt tôi vẫn lô nhô, gồ ghề suốt tuổi 18, sang tuổi 25. Giá như tôi có đôi mắt bồ câu long lanh thì người đối diện chỉ nhìn vào đôi mắt ấy mà tạm quên đi “vùng nền” gồ ghề. Nhưng mắt tôi lại bé, quầng mắt lại đen và sâu. Hoặc giá như tôi có sống mũi dọc dừa hút hồn người khác, nhưng mũi tôi lại tẹt; cánh mũi lại to, chẳng khác gì cái một cái mụn lớn, ngày ngày hô hoán đám mụn nhỏ nổi dậy.
Anh trai, chị gái tôi đều xinh đẹp như bố mẹ, thế nên chẳng thể lý giải vì sao tôi xấu nếu không đổ lỗi cho thượng đế. Mẹ thương tôi, thỉnh thoảng lại thở dài “da khô, tóc cứng thế này khổ lắm, cố mà học hành giỏi giang để sau này có thể lo toan tốt nhất cho bản thân mà không phải phụ thuộc người khác”. (Trong lời nói của mọi người, tôi hiểu gia đình đã ấn định tôi sẽ ế chồng, ít cũng là 90%, kể từ khi thấy tôi không cao hơn tuổi 13, không xinh hơn sau tuổi dậy thì…).
Bạn bè tuổi 16, 18, đứa nào cũng mơn mởn cùng thứ tình cảm khác lạ với bạn trai. Những tờ thư tay (thời đó, chúng tôi “chat” giấy) để ngăn bàn là những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi học trò. Tôi thèm chỉ một lần có ai đó chat giấy với mình, để cuối kỳ cấp ba sẽ gắn vào nhật ký riêng nhưng không có. Đành thôi, tôi tập trung vào học tập. Học xong bài chính, tôi hăng hái với những bài toán, những đề văn làm thêm. Học xong tiếng Anh, tôi tự học thêm tiếng Pháp. Kỳ thi học sinh giỏi nào, tôi cũng có mặt và giành giải cao. Nhưng lần nào lên nhận giải họ cũng nhìn xoáy xâu vào tôi, bởi tôi thấp và tối sầm một vùng. Lúc ấy tôi muốn đất dưới chân mình sụp xuống, để tôi trốn chạy.
Đi qua bóng tối
Cách đây 8 năm, tôi bắt gặp cuốn sách Đàn bà xấu thì không có quà của Y Ban. Tôi đã đọc ngấu nghiến rồi khóc. Tôi khóc cho nàng Nấm, nàng xấu đến nỗi người đang say khi nhìn thấy nàng trần truồng cũng phải tỉnh ngay. Không, đúng ra tôi đang khóc cho chính tôi. Thôi đừng ao ước nữa! Nhưng lẽ nào,vì tôi lùn, vì da tôi gồ ghề mà cuộc đời tôi phải chìm vào bóng tối? Sau đó, một người bạn tặng tôi tập truyện của Nguyễn Quang Thiều, trong đó có truyện Chiếc lông chim màu đỏ. Ngần trong Chiếc lông chim màu đỏ cũng da khô, tóc cứng, cũng luôn bị chê là xấu xí. Nhưng khi vượt qua được mặc cảm thì cô thấy mình đáng yêu hơn và hạnh phúc đã đến. Vâng, tôi phải thoát ra được cái mặc cảm xấu xí này.
Từ đó, tôi âm thầm nuôi giấc mơ của mình. Khi một người đang mơ mộng, hướng tư duy về phía hạnh phúc thì dường như trên mặt sẽ có những biểu hiện dễ thương hơn khi họ tự ti, cùng quẫn. Hình như chính tôi thấy tôi đẹp lên (dù chẳng ai khen)! Đám bạn cứ mải mê với tình yêu đầu đời, còn tôi mải miết với sách vở để có xuất đi du học (Nhiều phụ nữ ở Việt Nam bị chê là xấu nhưng họ lấy chồng Tây đẹp trai đó thôi). Và tôi được đi Pháp thật (chẳng có ai tán tỉnh, tôi tập trung học, thành tích cao nhất khóa nên tôi dễ dàng có học bổng).
Giữa thành phố Lyon xinh đẹp của nước Pháp lãng mạn, tôi như kẻ lạc loài. Ừm, tôi xấu nhất Việt Nam và giờ lại xấu nhất Lyon! Kệ ai đó nhìn tôi kinh ngạc, tôi vô tư nói “Xấu như em là cùng, nên chẳng bao giờ lo mình xấu đi, chỉ có xinh đẹp thêm”. Nghe thế, mọi người cười và xua đi cảm giác thương hại, không còn sợ lỡ miệng khiến tôi chạnh lòng.
Thay vì ru rú trong nhà vì sợ ai đó thấy hình hài của mình, tôi ra đường, tôi đi siêu thị, tôi đi xem phim, tôi tham dự các bữa tiệc do bạn bè tổ chức. Mọi người nhìn tôi, không phải vì xinh mà vì tôi quá khác thường. Nhưng tôi nở nụ cười với họ. Nụ cười xua đi nhiều ánh nhìn xa lạ, dẫn chúng tôi tới những cuộc trò chuyện, và khi đó họ quên nhìn mà lắng nghe tôi nói. Họ nhìn vào hành động, kiến thức của tôi nên cái mũi to, làn da xù xì của tôi được lu mờ.
Tôi cũng bỏ được những đêm dày vò chính bản thân mình nếu trót nghe ai đó nói “xấu còn cứ cố chứng tỏ”, “khiếp ai mà dám hôn nó nhỉ”… Ồ, bạn có ngoại hình, tôi có trí tuệ và sự nhạy cảm. Vậy thì bạn có thể hợp với sàn catwalk còn tôi hợp với nghiên cứu, sáng tạo, chúng ta đâu dễ thay thế cho nhau. Bạn có thể khiến họ vui mắt khi nhìn thấy, tôi lại có thể khiến họ vui tai khi nghe một lời nói hay tôi có thể giúp họ sửa chiếc điều hòa giữa trưa nóng nực… Bạn lo bảo vệ nhan sắc vì thời gian sẽ bào mòn dần, lo ngày mai không bằng hôm qua. Còn trí tuệ lại thường được nâng lên cùng thời gian nên tôi cứ vùn vụt lao đi trên con tàu cuộc đời. Tôi không coi thường mình và vì thế người khác không coi thường tôi.
Rồi tình yêu đến và sự đổi thay diệu kỳ
Phụ nữ đẹp thường cho mình quyền đỏng đảnh, đứng núi này trông núi nọ. Tôi không phải phụ nữ đẹp nên tôi tìm và chăm sóc tình yêu theo cách của tôi. Chàng không đẹp trai, gia đình không giàu có, nhưng chàng tốt bụng và có trách nhiệm. Tôi không xinh đẹp nhưng tôi có thể cùng chàng thức đêm làm đồ án, giúp chàng dịch nhiều tài liệu tiếng Pháp, luôn có một kho truyện cười để kể khi chàng stress. Chúng tôi cưới nhau thật. Đám cưới của tôi rất đông bạn bè đến dự (chắc hẳn nhiều người đến vì tò mò, có người nghĩ tôi “úp sọt”).
Đã không có nhan sắc làm chỗ dựa nên tôi “bảo vệ” cuộc hôn nhân của mình bằng tất cả trái tim. Tôi lấy tình yêu thương làm điểm tựa cho sự gắn kết. Tôi có công việc tốt hơn nên tôi chủ động lo về tài chính gia đình mà không than phiền so sánh với chồng. Tôi nghĩ chắc chàng cũng không yêu tôi lắm đâu. Ừ thôi, tôi yêu chiều chồng, vun vén cho gia đình ấy để hy vọng chàng không rung động vì nhan sắc của vợ nhưng sẽ cảm động vì tình yêu của tôi.
Mỗi lần cùng đi đâu, tôi nghĩ chắc chàng không tự hào vì nhan sắc của vợ. Nhưng đừng gầm lên “Anh chê em xấu chứ gì”, không giúp chàng về mặt hình ảnh thì tôi mang trí tuệ giúp các kế hoạch công việc của chồng. Nhưng nếu có cơ hội xuất hiện cùng chồng, tôi cũng không bỏ qua vì sợ mình xấu. Tôi cũng cố gắng hết mình trang điểm, chọn trang phục cho phù hợp nhất. Tôi vui vẻ: “Em không xinh nhưng chắc không ai cố gắng làm đẹp như em đâu. Hoan hô vì ý thức cố gắng”. Thế là anh lại cười xòa. Tôi cũng không càm ràm “anh không được mặc đẹp, ra ngoài gái theo”. Tôi vẫn là lượt quần áo cho chàng, ngó nghiêng đôi giày cho sạch bóng. Sau nhiều lần, tôi nghe được bạn bè nói lại rằng: Họ bảo ông ấy có vợ hậu thuẫn, họ bảo nhìn em thì không thú vị nhưng nghe em nói thì người ta khó mà đứng lên đi được.
Hôm trước, mừng thôi nôi con tôi, bạn bè bảo “Dạo này mày xinh ra nhiều đấy”. Không biết vì yêu quý nên bạn bè thấy tôi dễ nhìn hơn hay vì sau sinh da hết mụn, trắng trẻo hơn. Nhưng chồng nhìn tôi đầy trìu mến và yêu thương. Nhan sắc đúng là tài sản lớn nhưng khi công cuộc đầu tư chắc chắn thất bại thì cũng không có nghĩa phụ nữ sẽ mất hết cơ hội. Chúng ta còn nhiều cơ hội cho cuộc đời mình bằng cách đầu tư cho trí tuệ, tình cảm, lòng vị tha… Tôi cũng đọc được ở đâu đó rằng: Khi bạn nghĩ cuộc sống như thế nào thì nó sẽ tới với bạn như thế. Có lẽ đó là chính là bí mật hạnh phúc của người đàn bà thua thiệt về ngoại hình như tôi!
An Nhiên
Chưa có bình luận.