Mỗi lần nghe tiếng “bạch… bạch…” xe Vespa của chồng về là vợ chạy ra ôm hôn mừng rỡ. Thế mà mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng vợ đâu. Đã vậy, chồng cho giận luôn, đừng có mà trách chồng vô tâm nữa!
Vợ: Đôi khi em tự hỏi, không biết em có làm gì phật ý anh mà nên nông nỗi này. Không biết em có còn là vợ anh nữa hay không? Hay em là cô osin, là bà quản gia trong gia đình để anh giao phó cho em tất cả mọi việc.
Đúng là đàn ông chẳng hiểu phụ nữ “yêu và ghét” thế nào! Cưới nhau được ba năm chứ hai vợ chồng cãi và giận nhau cũng mất hai năm có thừa. Từ ngày lấy chồng chưa bao giờ em có được một ngày vui vẻ và tự hào về chồng trước mặt mọi người. Em có cảm giác em trở thành một “robot đa năng” khi vừa có thể làm vợ, làm mẹ và làm thay chồng mọi thứ. Từ việc nhỏ đến việc lớn, từ việc trong nhà cho đến ngoài ngõ, từ việc gia đình nội ngoại cho đến họ hàng anh đều “chối bỏ” hết để đùn sang cho em. Lâu dần em có cảm giác mình phải mang vác mọi gánh nặng trong gia đình chỉ vì câu nói “tùy em”.
Ngày nghỉ cuối tuần, em hỏi: mình về thăm ngoại nghen anh? Quay qua nhìn mặt vợ, anh đáp gọn lỏn “tùy em”. Thế là tùy em thật, hai mẹ con dắt díu nhau về thăm ngoại mà anh chẳng mảy may đả động gì hết, cứ ngồi dán mắt vào cái màn hình tivi. Đến nước này thì anh chẳng còn vô tâm nữa, phải gọi chính xác là vô tình.
Cái điệp khúc “tùy em” được lặp đi lặp lại như cuốn băng cứ review mãi, khiến em thấy chán. Chồng người ta thấy cái gì cũng sắn tay lên để giúp vợ, còn chồng em thì… “Anh ơi cái bếp nhà mình bị hư bóng đèn rồi, anh mua cái mới cho em đi”. “Tiền học con tháng này mình đóng trước một nửa thôi được không anh?”. “Ngày mai em có việc phải ở lại cơ quan trễ một chút, anh đón con hộ em nhé!”. “Em và con thích cái tivi LCD có cái màn hình phẳng và to, anh thấy sao?”… Đáp lại mọi lời nói chỉ là cái gật đầu ậm ừ, hay em tự làm đi, còn không thì một câu “tùy em” sao cũng được, là hết chuyện.
Việc ăn uống, mua sắm trong gia đình em có thể quyết định đã đành. Ngay việc lớn như mua nhà, mua xe… hỏi thì anh cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện.rồi để mặc vợ tự quyết mua, bán mọi thứ mà chẳng thèm đả động đến việc nó có vừa hay thiếu, nó tốt hay xấu, nó cần thiết hay vô dụng. Tính cách tự quyết và ga lăng của anh hồi mới yêu nhau đâu mất rồi. Nhất nhất mọi việc cái gì cũng vợ. Em cần một người chồng có một ý thức, biết định hướng, biết làm trụ cột để em nương tựa. Riết, em sợ cái câu “tùy em” được phát ra từ miệng anh. Nó sáo rỗng, lạnh lùng và vô tâm biết bao nhiêu.
Dù biết rằng, anh là con một trong gia đình, được sinh ra và cưng nựng như trứng mỏng. Không rượu chè bê tha, không cờ bạc trai gái. Nhưng hình như anh mất đi bản lĩnh đàn ông từ ngày cưới nhau. Có phải là lỗi do em? Em đâu có quá tài giỏi, quá vẹn toàn, quá quan tâm…mà có thể làm hư anh đến như thế. Có nhiều việc em cần sự chia sẻ và quyết đoán của anh biết bao nhiêu!
Chồng: Cái gì em cũng ra vẻ hỏi ý kiến và chia sẻ với anh. Nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà em cố tình ẩn núp bên trong không để mọi người thấy.
Anh không phải là đàn bà để có thể “giận dai thù lâu”, nhưng anh ghét cái kiểu em đối phó với anh nên anh cứ lờ tịt mọi thứ để cho em tự quyết. Mà vấn đề này đã được anh áp dụng gần hai năm rồi thế mà em cũng chẳng nhận ra. Thôi thì kệ vậy, em không sáng suốt nhận biết thì anh cũng đành chấp nhận một thực tế là cứ “tùy em” quyết định mọi thứ.
Em có một cố tật mà hầu như phần lớn phụ nữ đều mắc phải. Nói chuyện với chồng mà như đang dạy con. Dạy khôn chồng là điều tối kỵ mà đàn ông thường ghét cay ghét đắng. Anh lấy em về làm vợ, chứ không phải làm thầy hay làm mẹ để mà em có thể nói và làm mọi thứ xong rồi mới hỏi ý anh. Anh đâu phải là người dưng nước lã để mà em đối xử như thế. Em nên nhớ, anh là chồng và là cha của các con. Anh có sĩ diện của anh, anh có tự ái của người đàn ông và anh có cả tình yêu dành cho người vợ biết tôn trọng anh.
Em nói thích cái tivi này và hỏi xem ý anh thế nào, chứ thật ra là em đã đặt cọc sẵn chỉ đợi anh chở mẹ con em đến để lấy về. Mua miếng đất, cất cái nhà em cũng tự động đi làm giấy tờ rồi về “chưng” ra cho anh xem hỏi làm thế có đúng không. Anh đâu phải là vật vô tri vô giác khi không biết em làm, nhưng anh muốn vợ chồng cùng bàn bạc để tìm và mua được cái tốt nhất. Mà em thì làm ngược lại, tin lời người ngoài mua bán xong rồi mới hỏi đến ý anh. Vậy thì hỏi để làm gì? Có khác nào em lấy nguyên thau nước lạnh tạt vào mặt anh và bảo “tỉnh dậy đi, vợ đang ngồi trên đầu trên cổ mà không hay à?”.
Anh thấy mình lực bất tòng tâm vì nói kiểu gì em có cũng lời biện minh, là làm thế vì gia đình, làm thế vì anh, làm thế vì con… Anh bận trăm công nghìn việc còn giải quyết được hết, thì có là gì mấy chuyện cỏn con mà vợ muốn chia sẻ nhờ giúp đỡ một tay. Em có biết, khi đàn ông phải nói “tùy em” thì có nghĩa là họ đã bị chạm vào lòng tự ái rồi.
Em khóc lóc, than ngắn thở dài với ba má anh để tìm lời động viên, em nghe lời khuyên của nhiều bạn bè chuyên gia về gia đình để tìm phương cách, em nghe mọi người mách nước đi xem bói toán để sao “trị” được chồng, em làm đủ mọi cách để anh có thể “vâng lời” em… Thế mà bây giờ anh đã “tùy em” và vâng lời trong tất cả mọi thứ, thì em lại cảm thấy anh vô tư không xứng là người chồng của em, người cha của con và chẳng có chút bản lĩnh nào. Em có đang mâu thuẫn với chính mình không?
Câu nói “tùy em” anh thấy sử dụng nhiều quá cũng không tốt. Anh sợ hạnh phúc gia đình mình lung lay, mong rằng em sớm nhận ra điều anh muốn. Để anh không phải “tùy em” nữa thì thay vì đi trước đón đầu, hãy lùi lại vài bước để đứng sau lưng chồng, em nhé!
Vũ Hùng
Chưa có bình luận.