Tôi và em gái đều là những đứa bé mệnh khổ, từ nhỏ đã mất cha mẹ. Lúc cha mẹ chưa qua đời, điều kiện gia đình tôi cũng thuộc hàng khá giả, cha mẹ mở một cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, mặc dù không phải là kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống gia đình.
Thời đó gia đình chúng tôi sở hữu một trong những chiếc xe hơi hiếm hoi trong thôn nhưng rồi cũng chỉ vì chiếc xe hơi đó mà niềm hạnh phúc của gia đình tôi biến mất.
Hôm đó cha mẹ tôi lái xe đi thăm gia đình người thân và một đi không trở lại. Trên đường cha mẹ tôi gây tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ, một lời cũng không kịp để lại cho tôi và em gái vì lúc gia đình người thân tìm được cha mẹ tôi họ đã qua đời rồi. Cha mẹ tôi đâm vào đối phương nên họ nhất định đòi bồi thường dù cha mẹ tôi đã qua đời. Sau đó không còn cách nào khác, bà nội đành phải bán cửa hàng nhỏ và những vật dụng khác trong gia đình để bồi thường cho người ta.
Cứ như vậy sau khi cha mẹ qua đời, từ những đứa trẻ đang sống trong hạnh phúc tôi và em gái trở thành những đứa trẻ mồ côi, nghèo đói. Cũng may lúc đó còn có bà nội, lo cho chị em tôi miếng ăn từng ngày, nếu không thì không biết số phận của chị em tôi sẽ đi về đâu.
Lúc cha mẹ qua đời, tôi mới 13 tuổi, còn em gái mới 6 tuổi. Cha mẹ cả hai cùng lúc ra đi, đối với bà nội mà nói đó là gánh nặng cực kỳ lớn, bà thường hay nói nếu như không phải tôi và em gái tiếp thêm động lực thì có lẽ bà đã sớm ngã quỵ rồi. Sức khỏe của bà không tốt, năm tôi 15 tuổi bà qua đời. Những người mà tôi và em gái có thể dựa vào đều bỏ chúng tôi đi, hôm đó hai chị em tôi ôm chặt nhau khóc lớn trong tang lễ của bà. Người dân trong thôn và họ hàng đều nói chị em tôi đáng thương, cũng động viên chúng tôi nhưng không ai nhận nuôi chúng tôi cả.
Cũng may lúc đó tôi đã biết giặt quần áo, nấu ăn, em gái lúc đó đang đi tiểu học, còn tôi thì bỏ học. Chị em tôi không có cái gì gọi là thu nhập, chỉ có chút ít cha mẹ và bà nội để lại để sống qua ngày. Mà tôi thì cái gì cũng không biết làm, đi làm công nhìn người ta làm gì thì tôi làm cái đấy. Cũng có một vài hàng xóm tốt bụng, thỉnh thoảng cũng cho chị em tôi chút đồ ăn, tiền lẻ để sống qua ngày, vài năm sau tôi quyết định đem em gái lên thành phố đi học, tôi đi làm thuê kiếm tiền cho em ăn học.
Cứ như vậy tôi làm việc vất vả cho em vào học trường đại học tốt nhất, điều này thực sự vượt qua sức tưởng tượng của rất nhiều người. Trên thực tế tôi cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu nhưng tôi luôn có một ý chí mãnh liệt rằng tôi phải cho em tôi có một tương lai tươi sáng và có thể ngẩng cao đầu mà sống trong xã hội. Rồi em gái tôi cũng tốt nghiệp đại học và tìm được một công việc ổn định, hơn ai hết tôi là người vui mừng nhất, không bao lâu em gái tôi cũng lấy chồng, đối phương là con trai của một gia đình giàu có, rất thích em gái tôi và đối xử với nó rất tốt.
Nhìn thấy em gái hạnh phúc, lòng tôi cũng an tâm. Mấy năm nay tôi đều lo cho em gái mà quên đi chính bản thân mình, bây giờ em gái đã có được hạnh phúc riêng của nó nên tôi cũng phải đi tìm hạnh phúc của riêng mình thôi. Sau đó tôi gặp chồng mình, một người đàn ông rất chân thành và hiền lành, mặc dù anh không có nhiều tiền nhưng khi ở bên anh tôi cảm thấy rất thoải mái. Chúng tôi quen nhau được hơn nửa năm thì anh cầu hôn tôi, và thế là chúng tôi làm đám cưới.
Ngày cưới, em gái và em rể đi xe sang đến tham gia hôn lễ, làm cho rất nhiều người tròn mắt ngạc nhiên và điều bất ngờ hơn là em gái tôi lấy ra một chùm chìa khóa nói: “Chị à, em cảm ơn chị, nếu như không có chị thì sẽ không có em ngày hôm nay, căn nhà này là quà cưới, em mừng anh chị, chúc anh chị trăm năm hạnh phúc”. Em gái làm như vậy tôi rất vui nhưng tôi không thể nhận căn nhà này được vì em gái tôi lấy tiền của nhà chồng để mua, tôi không muốn sau này gia đình chồng em vì căn nhà này mà xem thường em ấy. Trong suy nghĩ của tôi, tôi chỉ mong em gái hạnh phúc, cũng mong tôi và chồng hạnh phúc.
Video hay: Hạnh phúc của con người hiện đại – Đáng sợ nhưng đáng xem
Bích Phượng
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.