Cô không bao giờ tưởng tượng được rằng chỉ một bát mỳ lại có thể khiến cuộc đời cô thay đổi mãi mãi…
Cô vốn là một cô gái nghèo khó, mẹ mắc bệnh nặng còn em trai lại đang học Đại học. Cả gia đình chỉ trông chờ vào một mình cô với quán mỳ dạo để sống qua ngày. Những gì cô có là một chiếc xe ba bánh nhỏ bé cùng hai ba cái bàn nhựa trên vỉa hè, nhưng cũng đủ khiến cho cô phải mệt nhọc mỗi ngày. Hôm nào may mắn thì quán cũng đông kín người, hôm nào kém may thì lại vắng tanh.
Thời gian gần đây, bỗng xuất hiện một vị khách thường xuyên đến quán cô ăn mỳ. Mới đầu cô cũng không chú ý lắm, chỉ coi anh ta như những vị khách khác. Nhưng lần nào đến ăn, anh ta đều gọi bát mỳ thịt có giá rẻ nhất, thỉnh thoảng lại hỏi thăm cô về thu nhập, việc kinh doanh của quán. Trông anh ta rất giản dị, nên cô nghĩ có lẽ đây là một chàng trai nghèo, lại không muốn nấu cơm nên mới đến quán cô. Nghĩ vậy nên cô cũng vui vẻ tiếp chuyện với vị khách có phần đặc biệt này.
Đến một ngày, anh bất chợt hỏi cô đã có bạn trai chưa. Cô có chút bất ngờ trước câu hỏi của anh, nhưng cũng mỉm cười nửa đùa nửa thật:
“Anh thấy tôi nghèo khó thế này, lại phải nuôi thêm mẹ đang ốm nặng với em trai đang đi học, có anh chàng nào dám yêu tôi chứ!”
Ngay lập tức, anh buột miệng nói ra: “Tôi dám…”. Cô ngây người nhìn anh. Thời gian dường như ngưng lại trong giây phút đó.
Đối với cô, cô không đủ dũng cảm để có thể bước tới làm bạn gái của anh. Cô mặc cảm về hoàn cảnh, về công việc của mình. Thế nhưng, có vẻ như anh không chú ý đến điều đó. Cứ mỗi chiều tối, anh đều tranh thủ tới giúp đỡ cô những việc lặt vặt. Thấy anh chân thành và quan tâm tới mình, con tim cô dần rung động. Nhưng bỗng một thời gian dài không thấy anh đến, cô cảm thấy hụt hẫng và thầm nghĩ: “Chắc có lẽ anh ấy đã tìm được một cô gái thích hợp hơn mình rồi!”.
Tối hôm đó, như mọi ngày cô dọn dẹp hàng để chuẩn bị ra về. Bất chợt một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô cùng bó hồng tuyệt đẹp trên tay. Trước sự ngỡ ngàng của cô, anh thổ lộ tình cảm mà bấy lâu nay anh dành cho cô. Cô khẽ gật đầu nhận lời và từ đó, họ ở bên nhau.
Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhiều lần anh ngỏ ý muốn đưa cô về ra mắt gia đình nhưng cô đều khéo léo từ chối. Cô sợ, và áp lực trong lòng cô vẫn còn rất lớn khiến cô chưa thể sẵn sàng đối diện với gia đình anh. Cho đến khi mẹ cô đã khỏe hơn trước, cô mới quyết định gặp mặt bố mẹ anh.
Đứng trước cửa nhà anh, cô không khỏi ngạc nhiên. Một tòa biệt thự tuyệt đẹp lộng lẫy hiện lên trong đôi mắt cô. Hóa ra, anh vốn sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cô lại không hề hay biết.
Trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác xấu hổ, cảm thấy mình không xứng với anh cũng như tình cảm anh dành cho cô. Cô bất giác quay người muốn chạy đi thì anh đã kịp kéo tay cô lại. Anh xin cô hãy tin anh một lần, và rồi cô sẽ cảm nhận được mọi chuyện sẽ không như cô nghĩ.
Bước vào trong nhà, bố mẹ anh đều mỉm cười chào đón cô. Nhìn thấy bố anh, cô bất chợt sững người lại.
Anh bắt đầu nói với cô, rằng bố anh mắc bệnh đãng trí khi về già, lúc nhớ lúc quên. Có một lần ông đi ra ngoài, chứng bệnh khiến ông không nhớ nổi đường về nhà mình và một cô gái trẻ đã giúp ông. Nghe anh nói, những ký ức từ hai năm trước chợt ùa về trong cô.
Lúc đó, cô thấy có một ông cụ ngồi bệt xuống trước cửa hàng của cô và ăn mỳ thừa của người khác. Cô cảm thấy ông lão nghèo khổ rất đáng thương nên đã không hề mắng mỏ hay xua đuổi ông đi. Cô mời ông vào ngồi, lấy lại bát mỳ thừa và đổi một bát mỳ nóng hổi cho ông rồi tiếp tục làm việc. Mãi cho đến khi cô dọn hàng, ông lão cũng vẫn ngồi đó, nên cô tới hỏi chuyện và biết ông bị lạc đường, cô liền dẫn ông đến đồn Công an để nhờ giúp đỡ.
Cô luôn nghĩ đó chỉ là một hành động nhỏ đơn giản, không thể ngờ nó lại là bước ngoặt làm thay đổi cuộc đời cô. Khi ông cụ về đến nhà đã kể lại cho con trai mình về lòng tốt của cô bán mỳ nghèo khổ. Anh vốn đến tìm cô để nói lời cảm ơn, nhưng khi tiếp xúc với cô, anh đã dần cảm mến cô từ lúc nào không hay.
Hiện tại, cô sống rất hạnh phúc bên người chồng tuyệt vời, trong tình yêu thương của bố mẹ chồng, đối với cô đây quả là một món quà vô giá.
Trong hành trình của cuộc sống, có những lúc chúng ta bước đi quá vội vã mà quên mất những người xung quanh mình. Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc bạn dừng lại và đưa bàn tay ra giúp đỡ ai đó trong lúc khó khăn, nhất định đến một lúc nào đó bạn sẽ thấy được món quà kỳ diệu cuộc sống dành tặng lại cho bạn. Hãy cứ cho đi và hãy cứ trao gửi tấm lòng bao dung của mình, bạn sẽ thấy được niềm hạnh phúc bạn đem lại cho người khác và trân trọng hơn niềm tin vào cuộc sống này.
Thủy Tiên
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.