Thứ Bảy, 08/07/2017 | 20:40

Hai năm trước, khi mẹ quay về nhà, với bộ mặt buồn chán vừa vào nhà là nằm luôn xuống giường. Tôi đi gọi mẹ: “Mẹ, con thấy hình như mẹ bị ốm rồi, sắc mặt không tốt lắm.” Mẹ tôi từ từ lật cái chăn đang đắp trên người ra: “Con trai, con thử đếm tuổi của mình đi, cũng không phải nhỏ nữa, mẹ hỏi con, rốt cuộc con có thích phụ nữ không?”

Tôi vừa nghe xong, liền muốn trốn đi ra khỏi phòng ngủ, mẹ tôi kéo tôi lại: “Con cũng 29 tuổi rồi, trước đây con nói công việc không ổn định, bây giờ thi được nhân viên công vụ rồi, con lại nói không có nhà, bây giờ có nhà ở tập thể rồi, con còn mong đợi điều gì hả? Đừng có viện lý do nữa, đi cắt tóc đi, chiều nay mẹ cùng con đi mua vài bộ đồ đẹp, sửa soạn lại cho đẹp trai một chút, đi xem mắt cho mẹ.” Thấy khẩu khí của mẹ vô cùng cương quyết, tôi đành phải gật đầu đồng ý.

Thật ra mẹ tôi biết, tôi vẫn chưa thể quên được một cô gái từng hẹn hò thời đại học. Sau khi chia tay, tôi thích cuộc sống một mình. Độc thân không có gì là không tốt, chỉ cô đơn một chút thôi. Nhiều lúc muốn tìm một người để tâm sự cũng khó, những cái khác thì đều rất tốt.

Điều khiến tôi không bao giờ ngờ tới là người mẹ dẫn tôi đi xem mặt lại là con gái của ông chủ tên Huy, tiệm bánh phở trộn dưới lầu (ngoài ra còn bán mì trộn, bánh canh, bánh phở, lẩu cay gì đó nữa), cô ấy tên Huyền My.

Mẹ tôi thích cô gái ở tiệm ăn, bắt tôi cưới bằng được. 1 năm sau, mẹ nói sự tình, tôi mới sáng tỏ

Cả hai chúng tôi đều là người quen nên cũng không có gì quá khó khăn cho lần đầu gặp mặt. Khi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, Huyền My cũng phải cười: “Ôi! Anh không cần gượng gạo đâu, em biết anh là sinh viên đại học đã tốt nghiệp, hai chúng ta không xứng đôi. Nhưng em thực sự thích anh, vì vậy mới nói với dì, thành hay không cũng không sao…”

Tôi lặng lẽ lắng nghe, Huyền My ngày thường trong mắt tôi lúc nào cũng bận rộn, không phải bận rộn thu tiền của khách thì là đang trộn mỳ. Lúc nào tôi cũng thấy My đeo tạp dề, bịt khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt. Huyền My là một cô gái trẻ rất thanh tú, khi không có khách thì sẽ qua quán trà ở bên cạnh ngồi chơi, cười nói sảng khoái. Hôm nay, mặt đối mặt như vậy, tuy Huyền My không được xem là đại mỹ nữ, nhưng toàn thân đều toát ra vẻ trong sáng và khí chất giản dị đó khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ, không được tự nhiên cho lắm.

Huyền My nói: “Anh giỏi thật đó, thi đậu đại học đã là giỏi rồi, còn có thể làm nhân viên văn phòng, em lên trung học là đã tốt nghiệp rồi, đi theo cha em làm bánh phở. Em nghe dì nói, anh từng có bài được đăng báo, nên đã tìm đọc, bài viết rất hay, em rất thích.”

Tôi mỉm cười: “Đều là viết linh tinh thôi, có gì mà giỏi giang”

“Có thể dạy em không, bây giờ em đang học tiếng Anh. Hôm đó có một người nước ngoài đến tiệm, kết quả giao tiếp không hiểu, làm bị xấu hổ một trận.”, Huyền My vừa nói, trong ánh mắt vừa lóe lên niềm vui, khoảnh khắc đó, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.

Chúng tôi cứ trò chuyện với nhau như vậy, nói chính xác hơn thì là nghe một mình Huyền My nói, khi thanh toán tiền ăn, nhân viên phục vụ nói: “Thưa anh, cô gái này đã thanh toán xong rồi.”

Tôi đang ngạc nhiên, thì Huyền My nói: “Dì nói là anh vừa mới đi làm, làm nhân viên văn phòng tuy rằng tốt, nhưng lương ít, xem như là em mời anh, lần sau, anh mời em ăn cơm, được không?” Tôi gật đầu, trong lòng ngẫm nghĩ: “Có cần có lần sau nữa không???”

Về đến nhà, mẹ tôi hỏi chuyện như thế nào, tôi trả lời qua loa nói là rất tốt. Nhưng sau đó tôi không chủ động hẹn Huyền My nữa.

Cho đến một ngày mẹ tôi quay về nhà khóc lóc, nói không muốn sống nữa, muốn tự sát… Tôi vừa an ủi vừa hỏi xảy ra chuyện gì? Mẹ tôi nói: “Một cô gái tốt như vậy, là đối tượng tốt để sống trọn đời, siêng năng, khéo ăn nói, có điểm nào không xứng với con hả? Con chẳng phải chỉ là một nhân viên nghiên cứu sinh thôi sao? Con muốn lấy con gái của sếp to sao…?” Thấy mẹ tôi khóc lóc, kêu than không ngừng, đêm hôm đó tôi gọi điện thoại cho Huyền My hẹn cô ấy ra ngoài. Chúng tôi đi ăn món Tây, đây là lần đầu cô ấy được đi ăn món nước ngoài, trên đường đi cô còn rất ngượng ngùng. Trong lòng tôi vừa cười thầm vừa cảm thấy cô gái này vô cùng đáng yêu.

Mẹ tôi thích cô gái ở tiệm ăn, bắt tôi cưới bằng được. 1 năm sau, mẹ nói sự tình, tôi mới sáng tỏ

Chỉ thế là từ đó chúng tôi trở thành cặp đôi, rồi ba tháng sau hai chúng tôi đính hôn. Vì hai bên gia đình đều biết rõ về nhau, sau khi mẹ tôi nghỉ hưu thì thường xuyên phụ giúp trong tiệm của nhà Huyền My, ba mẹ của Huyền My cũng rất quan tâm đến mẹ tôi. Cộng thêm quan hệ của hai chúng tôi, bây giờ hai gia đình đã thân lại càng thân.

Rồi lại một tháng trôi qua, tôi và Huyền My đã kết hôn…

Mẹ tôi thích cô gái ở tiệm ăn, bắt tôi cưới bằng được. 1 năm sau, mẹ nói sự tình, tôi mới sáng tỏ

Huyền My quả đúng là mẫu người vợ hiền thục mà bao người mong muốn. Mỗi ngày trời chưa sáng My đã lau giày, là áo sơ mi và quần tây cho tôi, sau đó thì nấu bữa sáng. Hôm thì bánh hành, hôm thì một chén mỳ trộn, ăn cùng cháo trắng và nhiều món khác nữa. Sau đó My đến cửa tiệm phụ giúp bán hàng, buổi trưa về nhà quét dọn vệ sinh, buổi chiều đi ra chợ để mua một số nguyên liệu cần thiết cho tiệm ăn dùng vào ngày hôm sau… Vì công việc không giống nhau, nhiều lúc cô ấy muốn hỏi tôi đi làm thì làm những việc gì? Tôi nói cho cô ấy nghe, cô ấy giả vờ nghe rất chăm chú nhưng thật ra cô ấy không hiểu gì cả.

Tuy rằng chúng tôi không có chung chủ đề để nói chuyện nhưng tôi thực sự không ghét cô ấy. Cô ấy vì tôi đã thay đổi rất nhiều: học để tóc dài, còn trồng hoa ở ngoài ban công một cách vụng về nữa, ngoài giờ làm thì đi mua rất nhiều sách, cứ rảnh là đọc sách như một học sinh… Chỉ vì tôi mà cô ấy học rất nhiều thứ trước kia cô không thích. Cô ấy nói, muốn theo kịp bước chân của tôi.

Huyền My đang có những tiến bộ làm tôi rất cảm động. Đôi lúc tôi muốn bước tới, chủ động hôn cô ấy một cái nhưng cuối cùng vẫn không thể hành động, cô ấy cũng không quen kiểu lãng mạn như vậy.

Sau 5 tháng kết hôn, Huyền My mang thai. Chúng tôi đi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là mang thai một nam một nữ, thật đúng là “long phụng thai”. Mẹ tôi vui mừng, tôi còn vui mừng hoan hỷ hơn. Còn chưa kể, từ sau khi Huyền My gả cho tôi, mọi thứ của tôi đều rất thuận lợi, công việc thuận lợi, cuộc sống cũng thuận lợi. Cái chính là tôi còn rất trẻ đã được thăng chức rồi… Bây giờ trai gái đầy đủ, gia đình đủ đầy? Đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn.

Mẹ tôi thích cô gái ở tiệm ăn, bắt tôi cưới bằng được. 1 năm sau, mẹ nói sự tình, tôi mới sáng tỏ

Lúc này mẹ tôi nói: “Mẹ đã nói, lúc đầu mẹ vừa nhìn thấy ở giữa lòng bàn chân phải của Huyền My có một nốt ruồi. Mẹ đã lẩm bẩm rằng nó nhất định phải trở thành con dâu của mẹ, có phúc, là vượng phu đó, con mà bỏ lỡ Huyền My là con hối hận cả đời. Đúng là cái duyên nữa, Bồ Tát ban cho con một cô gái phúc đức như thế. ”

Tôi nói: “Mẹ, đây chính là nguyên nhân mẹ ép con cưới Huyền My?”

Mẹ tôi nói: “Phụ nữ có phúc khí không nằm ở việc đọc sách bao nhiêu mà nằm ở những điểm tinh tế. Con vẫn còn trẻ, cứ đợi mà xem, tương lai phúc khí của con sẽ còn lớn hơn nữa, đứa con dâu này, lấy được là ngàn vàng khó mua đó.”

Nguyên nhân này thực sự làm tôi dở khóc dở cười, nhưng đó chính là lời của cha mẹ, tôi không thể cãi lại. Bây giờ tôi đã hoàn toàn yêu Huyền My rồi, con gái và con trai tôi cũng sắp đầy tháng.

Viết ra câu chuyện này, tôi chỉ là muốn nói cho mọi người biết rằng: Tìm vợ, đừng có chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, có người trông rất xinh đẹp, nhưng đẹp mà vô dụng, thế chọn vợ đẹp mà vô dụng chỉ để ngắm hay sao? Chọn vợ phải chọn người phù hợp thực tế. Các cụ xưa nay vẫn đề cao tố chất bên trong, tâm tính bên trong và cái nết bên trong sâu thẳm của người phụ nữ đấy thôi. “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, đạo lý này chắc chắn sẽ mãi giữ nguyên giá trị!

Huyền My nói đợi con trai, con gái lớn thêm chút nữa, cô ấy sẽ chuẩn bị tiếp quản tiệm mỳ của ba mẹ vợ. Họ đều lớn tuổi rồi, lúc còn trẻ thì đi làm công ở bên ngoài, rồi bán bánh phở trong khu chúng tôi, vậy mà đã bán được 10 năm. Bây giờ con gái gả chồng rồi, họ muốn về nông thôn dưỡng già, xem như là mãn nguyện rồi. Tôi im lặng nghe kế hoạch của Huyền My, người con gái thật sự tài giỏi mà trước tôi đã từng cười cợt. Tôi tự hỏi, có khi nào kiếp trước tôi đã tích được bao nhiêu phúc đức để đến kiếp này ông trời mang em đến với tôi?

Video: Lá thư cầu cứu giấu trong hộp quà vén mở bức màn đen tối về Trung Quốc

Châu Yến Lâm

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook