Tôi và chồng quen nhau từ khi học đại học. Cha mẹ tôi tự mở một công ty, cha mẹ chồng mở xưởng làm đồ mỹ nghệ. Trong địa phương cũng có thể coi là hai gia đình khá giả.
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi mua nhà mới ra ở riêng. Tuy nhà mẹ chồng rộng rãi thừa phòng nhưng tôi không thấy thoải mái nên thuyết phục chồng mua nhà. Nhà chúng tôi cách nhà cha mẹ chồng không xa, chỉ 3-4 km là cùng. Để tránh tình cảm nguội nhạt, mỗi tuần chúng tôi đều về bên đó ăn 3 đến 5 bữa cơm.
Tôi và mẹ chồng ít nói chuyện với nhau, hơn nữa tôi cũng không muốn ở lại nhà mẹ chồng quá lâu. Mẹ thường xuyên tiếp xúc với những người ăn nói văn hoa, nên dần dần cũng nhiễm cách nói chuyện như vậy. Mẹ làm gì nói gì cũng rất quyết đoán mạnh mẽ, hễ nói chuyện là với điệu bộ giàu có cao sang, thế nên khi ở cùng mẹ tôi rất không thoải mái.
Khi chúng tôi kỷ niệm một năm ngày cưới, trước 1 hôm mẹ chồng gọi chúng tôi đến nhà ăn cơm. Trước đó 3 ngày vợ chồng tôi đã bàn với nhau sẽ cùng đi cắm trại ngoại thành.
Tôi vừa nói thì mẹ tỏ vẻ không vui, dùng giọng dạy dỗ mà đáp lời tôi: “Đua đòi mấy cái trò sính ngoại đó làm gì? Nếu mai không qua thì từ giờ hai đứa đừng qua đây nữa.”
Khi đó tôi có chút giận dỗi, nên đã nặng lời với mẹ: “Mẹ đã nhiều tuổi như vậy rồi, sao có thể hiểu chúng con. Mẹ có biết thế nào là lãng mạn không? Chúng con đã đặt chỗ rồi, giờ chẳng nhẽ không đi nữa.” Lúc đó mẹ chồng tôi không nói được câu nào cứ thế tắt điện thoại.
Sau đó, chồng tôi và tôi bàn lại hay đi qua nhà mẹ để tránh xung đột sau này. Chồng tôi còn liên tục nhắc tôi qua đó không được làm gì khiến mẹ thêm giận. Kỳ thực khi nói câu đó xong, trong lòng tôi đã rất hối hận, nên tôi đã gật đầu đồng ý.
Trước khi qua nhà, tôi đã chuẩn bị một món quà giá trị rồi nghĩ xem qua đó phải nói gì cho mẹ bớt giận.
Chúng tôi qua nhà mẹ vừa đúng giờ ăn tối. Nhìn thấy vợ chồng tôi, mẹ vẫn tỏ ra vui vẻ, chỉ là khi nhìn tôi mẹ có gì đó là lạ. Ăn cơm xong, cũng không thấy mẹ nói gì về cuộc điện thoại ngày hôm qua. Khi tôi giúp mẹ dọn bát đĩa, mẹ đã nói với tôi.
“Yến, mẹ có mua cho con một chiếc túi, lát mẹ lấy cho nhé, hy vọng con sẽ thích nó.“
Mẹ không những không trách tôi chuyện hôm qua, mà còn tặng quà tôi, tự nhiên trong lòng tôi ấm áp hẳn lên. Nếu thực sự không phải vì trong lòng có chút ngại ngùng thì tôi đã ôm lấy mẹ rồi.
Chiếc túi mẹ mua được bọc hộp giấy cẩn thận. Trước mặt mẹ, tôi cũng không ngại bóc quà, nhưng mẹ không cho tôi mở. Vậy nên về đến nhà, tôi hồi hộp lập tức mở quà ra xem, phụ nữ mà, ai không thích túi chứ.
Kiểu dáng chiếc túi trong hộp khiến tôi thất vọng, nó chỉ phù hợp với những bác lớn tuổi thôi. Trong lòng tôi đột nhiên buồn quá, chẳng nhẽ mẹ không có khiếu thẩm mỹ? Điều đó là tuyệt nhiên không thể, tôi đoán là mẹ vẫn giận tôi chuyện hôm qua nên cố tình mua chiếc túi lỗi thời này tặng tôi, tôi tiện tay đáp luôn nó vào tủ quần áo.
Một tuần sau, chị họ tôi đến chơi. Chị ấy mặc chiếc váy hơi chật, không tiện phụ tôi làm cơm nên tôi để chị đến tủ quần áo tự chọn một bộ thoải mái. Chị ấy nhìn thấy chiếc túi mẹ tặng tôi, chị nói rất thích. Tôi cũng chẳng hiểu sao chị ấy lại thích thể loại già nua này chứ, nên tiện mồm nói: “Chị thích thì chị lấy mà dùng.”
Tối hôm đó chị họ về nhà, nhắn cho tôi: “Em đúng là bất cẩn, quà mẹ chồng tặng nhân kỷ niệm ngày cưới em còn chưa mang ra kìa.” rồi chị chụp và gửi cho tôi mấy tấm hình. Trong đó là dây chuyền và vòng tay ngọc bích rất đẹp, vừa nhìn đã biết là chúng không hề rẻ, tôi vội vàng trả lời tin nhắn chị: “Là em không biết ạ.”
Chị họ nhắn trả lời: “Ồ thế à! Mai chị gửi lại cho em, em tự xem nhé.”
Sáng hôm sau chị chạy qua nhà tôi sớm để trả lại tôi chiếc túi, bên trong ngoài sợi dây chuyền ra còn có một tấm thiệp chúc mừng: “Kỷ niệm một năm ngày cưới vui vẻ nhé con. Xin lỗi con vì hôm qua mẹ hơi nặng lời. Đây là món quà mẹ đã chuẩn bị từ trước, ngày các con cưới mẹ đã không mua gì rồi, mẹ hy vọng con sẽ thích nó.”
Xem xong tấm thiệp của mẹ tôi chợt òa khóc. Từ khi chưa cưới tôi luôn có thành kiến với mẹ, giờ tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Mọi hành động, lời nói rồi cả suy nghĩ của tôi về mẹ… ôi thật là đáng xấu hổ. Tôi muốn gọi điện cho mẹ ngay bây giờ và nói với mẹ một câu “con xin lỗi”.
Trong cuộc sống không phải nhiều khi chúng ta cũng như vậy sao? Xét nét một người chỉ bởi vì một hành động hoặc câu nói của họ, cho rằng họ là người như vậy, rằng họ lòng dạ hẹp hòi hoặc bày mưu tính kế… Nếu ta có thể bỏ qua những điểm xấu nhỏ và nhìn vào những điều tốt trong tâm hồn người khác, bạn sẽ thấy mình có một nhân sinh quan mới, rộng lượng, bao dung. Con người trước đây bạn từng cho rằng ích kỷ, không biết nghĩ cho người khác giờ có thể trở nên tốt bụng, hào phóng và biết quan tâm, lúc ấy bạn có thể coi nhẹ những khuyết điểm của họ và yêu thương họ nhiều hơn. Hãy thay đổi cách suy nghĩ, cuộc sống của bạn đảm bảo sẽ có những biến chuyển tích cực!
Video: Vì sao tỷ phú Quách Văn Quý đăng lời xin lỗi bất thường trên mạng xã hội?
Thiếu Kỳ
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.