Lấy chồng đối với bản thân tôi đúng là một thử thách to lớn. Tôi phải xa gia đình mình, xa rời những sở thích và bao nhiêu dự định muốn thực hiện của thời con gái… Những thứ ấy có lẽ không đáng ngại bằng những khó khăn khi bước chân đối diện với mẹ chồng.
Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ chồng, tôi đã biết bà không thích tôi rồi. Ở trong lòng mẹ chồng, con trai bà xứng đáng với một cô gái ưu tú hơn tôi để lấy làm vợ, bởi vì tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa tướng mạo trung bình, gia cảnh và học vấn đều rất bình thường.
Vì sự phản đối của mẹ chồng, tôi từng nảy sinh ý nghĩ chia tay với chồng mình, nhưng do tình yêu mà anh dành cho tôi quá lớn nên tôi đã buông bỏ suy nghĩ ấy lúc nào không hay. Dưới sự kiên định của anh, mẹ chồng cuối cùng cũng đồng ý hôn sự của chúng tôi.
Sau khi kết hôn, chúng tôi không sống chung với mẹ chồng mà ở riêng. Mỗi lần đến nhà mẹ chồng, tôi đều nghiêm chỉnh làm theo lời dặn của mẹ tôi, nói ít mà làm nhiều.
Vì vậy sau khi kết hôn, giữa tôi và mẹ chồng vẫn luôn rất khách sáo với nhau, cũng chưa từng xảy ra bất cứ va chạm nào. Nhưng cả nhà ở cùng nhau, tôi không có chút cảm giác của người thân, điều này ít nhiều gì cũng khiến tôi cảm thấy hơi đáng tiếc.
Mấy tháng trước, một hôm mẹ chồng tôi không được khỏe, gọi điện thoại đến kêu chồng tôi cùng bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Nhưng chồng tôi đang phải đi công tác, tôi liền đề nghị là mình sẽ cùng mẹ chồng đi khám bệnh.
Bác sĩ nghi ngờ trong tử cung của mẹ chồng có mọc thứ gì đó, yêu cầu mẹ chồng nín tiểu để làm kiểm tra siêu âm B.
Có thể là mẹ chồng đã có tuổi, nên có chút són tiểu, nhịn cả một buổi sáng cũng không đạt tiêu chuẩn. Đợi khi mẹ chồng đã nín tiểu xong rồi, đã là buổi trưa, ba người bác sĩ nữ ở phòng siêu âm B nói là phải ăn cơm, kêu tất cả mọi người phải chờ. Tôi nhìn thấy mẹ chồng nín tiểu rất khó chịu, liền đẩy cửa ra hỏi bác sĩ khi nào mới có thể kiểm tra? Họ liền khó chịu nói là họ còn phải ăn cơm.
Lại hơn hai mươi phút nữa trôi qua, tôi đoán là các bác sĩ đã ăn cơm xong rồi, nên lại đẩy cửa phòng siêu âm B lần nữa, nhìn thấy họ vừa đan áo len vừa trò chuyện. Tôi dùng thái độ khẩn cầu nói với họ rằng mẹ chồng tôi có bệnh són tiểu, phải rất khó khăn mới nín tiểu được, có thể phiền họ siêu âm B cho mẹ chồng tôi trước được không? Có một bác sĩ bực dọc lên tiếng: “Đóng cửa lại, đợi 1 lúc đi!“. Rồi họ cũng chẳng thèm để ý đến tôi nữa.
Lại khoảng 15 phút trôi qua, tôi thấy mẹ chồng nín tiểu đến nổi biến đổi sắc mặt. Bà đi vòng quanh một chỗ, trên người còn hơi run run, liên tục nói không được rồi, sắp không nhịn được rồi…
Lúc đó lửa trong người tôi cũng nổi lên. Tôi không còn lo nghĩ đến hình tượng hay gì nữa, một chân đạp cánh cửa của phòng siêu âm B, hét lớn tiếng vào mặt ba vị bác sĩ đang ngồi ở trong: “Mấy người còn có nhân tính không hả? Bắt người già chịu khổ như vậy mà cũng nhẫn tâm sao? Nếu mẹ tôi xảy ra vấn đề gì, tôi tuyệt đối không tha cho mấy người…”
Một bác sĩ của phòng siêu âm B nhìn thấy bộ dạng tôi đang tức giận, chắc cũng không muốn gặp phiền phức liền nói với tôi: “Bệnh nhân tên là gì? Vào đây đi.”
Tôi vội vàng quay ra kêu mẹ chồng vào kiểm tra, giờ thì đến lượt rồi. Có lẽ là bà đã quen với bộ dạng ngày thường hiền dịu ít nói của tôi nên hôm nay bị bộ dạng nổi nóng như Trương Phi của tôi làm cho hoảng sợ. Bà nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, không nói lời nào liền đi thẳng vào phòng siêu âm B.
Cũng may mẹ chồng không bị bệnh nghiêm trọng gì, tôi và mẹ chồng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi về nhà, mẹ chồng nhìn tôi rồi đột nhiên cười phá lên, nói một câu: “Ngày thường con phải giả vờ rất vất vả đúng không?”
Tôi ngượng ngùng nói: “Dạ, bình thường con không nóng tính như vậy đâu ạ. Nhưng hôm nay thấy mẹ bị khó chịu như vậy, cho nên…”
Mẹ chồng không nói thêm gì nữa. Sau vụ này tôi cũng có chút lo lắng vì hình tượng của một nàng dâu hiền thục chỉ sau một câu nói của tôi đã bị hủy hoại. Tôi không biết những ngày tháng về sau tôi sẽ phải đối mặt với mẹ chồng như thế nào?
Nhưng không ngờ, vài ngày sau, mẹ chồng lại chủ động đến nhà chúng tôi chơi. Sau ngày cưới trước đó, bà chưa từng đến nhà tôi để xem gia cảnh ra sao, cũng chỉ vì bà không thích cô con dâu này. Lần này bà đến chơi, bà còn làm chúng tôi bất ngờ hơn nữa. Bà đưa cho tôi hơn 100 triệu đồng tiền mặt, nói là tôi hãy dùng số tiền này để mở một tiệm giặt đồ, tự làm bà chủ. Bà còn nói rằng biết công việc hiện tại của tôi vất vả, lương thấp, bà biết chúng tôi đang rất khó khăn khi mới bước chân vào cuộc sống gia đình riêng tư.
Vậy là dưới sự giúp đỡ của mẹ chồng, tôi đã chính thức khai trương tiệm giặt đồ. Mẹ chồng cũng thường xuyên đến giúp tôi đón đưa khách và phụ tôi trong công việc. Vì mẹ chồng tôi quen biết nhiều trong xã hội nên cũng giúp tiệm có thêm nhiều khách hàng. Tôi rất biết ơn bà vì đã cho tôi một hoàn cảnh thuận lợi trong công việc, cuộc sống của tôi cũng ngày một tốt lên.
Nhưng điều đáng quý nhất là giờ đây tôi không còn cái cảm giác mình là một người xa lạ, là một nàng dâu chỉ được công nhận trên giấy tờ nữa mà tôi có cảm giác đây là mái ấm gia đình thực sự của mình. Tôi cũng phát hiện rằng mẹ chồng đã xem tôi là người nhà, là con cái trong nhà mà đối xử.
Chồng tôi nói, mẹ chồng nói với anh ấy, vào giây phút khi bà nhìn thấy tôi vì bà mà “tức giận bốc khói”, trong lòng bà đã rất xúc động.
Chỉ bằng một hành động nhỏ nhoi như vậy tôi cũng không ngờ nó đã làm thay đổi cả một hoàn cảnh mà đã khiến tôi đau đầu khó xử. Thiết nghĩ chỉ cần mình thực sự quan tâm chân thành đến người khác thì mình sẽ nhận được sự thiện tâm từ người khác dành cho mình. Người với người, vì nhau mà sống, hi sinh cho nhau bằng trái tim thiện lương, đây mới chính là điều thực sự đáng trân trọng!
Video: Những lời tâm sự của bố trước khi con gái đi lấy chồng
Châu Yến Lâm
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.