Lan năm nay đã ngoài 30 tuổi, những người bạn của cô đều đã lần lượt lấy chồng, nhưng Lan đến nay vẫn “vườn không nhà trống”…
Không phải Lan không có người yêu, nhưng Hùng, bạn trai cô, lại là người đàn ông rất ít thể hiện tình cảm, bình thường anh rất ít tặng hoa hay quà cho cô. Cả hai người họ đều luôn bận bịu với công việc, nhắn tin hỏi han cũng ít, thường chỉ gặp nhau cuối tuần, có khi Hùng bận công tác thì nửa tháng mới gặp nhau. Vì thế nói đến chuyện cưới hỏi Lan cũng rất đắn đo, suy nghĩ.
Nhưng do bị bố mẹ hai bên thúc giục nên hai người đã quyết định tiến tới hôn nhân. Trước đó họ cùng nhau mua một căn chung cư.
Đến ngày phải cùng nhau chung tay trang hoàng ngôi nhà, Lan mới phát hiện Hùng là người rất nóng nảy và kỹ tính. Anh rất kỹ lưỡng trong việc chọn đồ nội thất, Lan dường như không có quyền quyết định gì với đồ đạc trong nhà. Đến những người thợ đến làm ai cũng sợ bị anh giám sát.
Có những việc nếu Lan giám sát không tốt, lập tức bị Hùng càu nhàu, trách cứ. Vì thế Lan bắt đầu thấy sợ việc phải trông coi những người thợ sơn sửa này, cô sợ phải nghe anh oán trách.
Hai người họ kết hôn vào cuối năm ngoái. 3 tháng sau, Lan đã có thai.
Thực lòng, Lan không muốn đến ở ngôi nhà mới của mình vì từ nhỏ cô đã được nuông chiều, không phải làm bất cứ việc nhà nào. Cô nghĩ bụng bàn với chồng chuyện thuê người giúp việc nhưng chồng cô thuộc tuýp người cổ điển, muốn vợ mình lo hết mọi việc lớn bé trong nhà. Vì vậy mà lúc nào Lan cũng tất bật với công việc.
Lan nói không biết làm việc bếp núc, chồng cô liền bảo cô đi học nấu ăn. Anh không chê vợ vụng về nhưng nhất quyết yêu cầu cô phải biết nữ công gia chánh, đảm đương việc gia đình. Cô đến cơ quan phàn nàn nhưng mọi người làm cùng đều đồng tình với chồng cô, nói rằng cô phải biết làm việc nhà mới thực sự là một người phụ nữ.
Lan luôn thấy mọi việc rất khó khăn với cô, đặc biệt khi hiện nay cô đang mang thai, bị nghén. Trong người luôn cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, bực tức. Ấy thế mà ngày ngày cô vẫn phải động tay động chân làm việc nhà. Cô nói chuyện với chồng thì anh lại bảo “Em vận động nhiều thì lúc sinh nở mới dễ dàng được!“
Nhiều lúc cô thấy bực bội trong lòng chỉ biết than khổ với đứa bạn thân. Cô kể rằng chồng mình keo kiệt, không muốn thuê giúp việc vì sợ tốn tiền, bắt cô phải làm hết việc nhà. Mới lấy nhau đã vậy không hiểu sau này có con thì còn thế nào nữa… Theo lời kể của Lan, chồng mình là người “không có đời sống nội tâm phong phú”, anh ít khi đưa cô ra ngoài ăn tối hoặc xem phim, chỉ được cái tháo vát: sửa bóng điện, sửa đường ống nước hay sửa đồ điện tử anh đều làm được.
Mọi việc cứ thế trôi qua cho đến một ngày tháng 8. Sau gần 9 tháng mang thai, cô đã hạ sinh một bé trai khá bụ bẫm.
Lúc vợ sinh, do công việc quá bận nên anh cũng không chăm sóc được nhiều cho Lan và con. Chỉ có thể dành chút thời gian rỗi buổi tối để chơi với con. Thành ra trong lòng Lan càng lúc càng thấy ấm ức…
Sau khi sinh được khoảng 1 năm, Lan bắt đầu thấy ăn không ngon, nếu cố ăn vào cô sẽ bị nôn ra hết. Rồi những ngày kế tiếp, bỗng dưng vào một đêm Lan thấy bụng đau quằn quại, không thể đứng lên được.
Đêm hôm đó mẹ cô đã phải đưa cô đi cấp cứu vì Hùng đang bận đi công tác nước ngoài, cuối cùng kiểm tra ra là bị viêm tụy cấp. Các bác sĩ yêu cầu nhập viện ngay lập tức. Mẹ cô vội vàng thu xếp gửi cháu trai ở nhà người quen rồi làm thủ tục cho cô nhập viện.
Trong vài ngày sau đó, Lan sốt rất cao và có hiện tượng khó thở. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ phải nhập viện (ngoại trừ lần sinh con ra) huống là còn gặp tình huống cấp cứu như vậy.
Một đêm cô đột nhiên thấy khó thở, tức ngực, tỉnh dậy trong cơn mê man cô bắt đầu suy nghĩ miên man. Mấy hôm trước cô đã gọi cho Hùng, nhưng anh nói chưa thu xếp được công việc phải 2 hôm nữa mới bay về được. Lúc ấy Lan giận lắm, cô nghĩ bụng vợ nằm đau ốm ở đây anh còn tham công tiếc việc cái gì nữa, rồi cô lại nhớ lại lời mẹ đã dặn cô trước đây: “Vợ chồng chỉ là đôi chim cùng sống chung trong 1 khu rừng, nếu một con gặp nạn con còn lại sẽ tự bay đi xa.” Cô bị bệnh nặng như vậy liệu chồng cô có muốn chăm sóc cho cô không, họ kết hôn chưa lâu, hơn nữa bình thường tính anh ta vô tâm như vậy… Cô bắt đầu lo lắng.
Nhưng trái với nỗi lo trong lòng Lan, Hùng vừa đi công tác về đã vội vàng vào bệnh viện. Nhìn dáng vẻ sốt sắng của anh, Lan cũng thấy an tâm phần nào.
Sau đó bác sĩ bắt đầu tăng liều lượng thuốc của cô lên, mặc dù không ăn được nhưng lượng nước truyền vào người của cô mỗi ngày ít nhất 8 bình. Việc đi tiểu của cô ngày một mất kiểm soát vì thế cô phải phụ thuộc hoàn toàn vào việc chăm sóc của chồng mình. Sáng hôm sau, hộ lý yêu cầu các bệnh nhân đều phải được vệ sinh sạch sẽ, vì thế chồng cô phải ngày ngày giúp cô vệ sinh thân thể.
Hôm đó cô đã khóc, chồng cô vì cô nên đã phải xin nghỉ làm. Anh còn phải đổ bô tiểu tiện hộ cô. Cho đến ngày cô ra viện, ngày nào anh cũng chăm sóc cô rất tận tình. Mua đồ ăn ngon tẩm bổ cho cô ăn, rồi còn mang con vào chơi cho cô đỡ buồn. Sau khi ra viện, nghe cô kể lại quá trình chăm sóc này, chị em bàn bè ai cũng thấy vô cùng ngưỡng mộ cô, đều khen cô đã lấy được chồng tốt…
Sau sự việc này, Lan mới hiểu được người đàn ông chân thành không cần phải nói lời ngọt ngào hay thể hiện ra cho người khác thấy mà là người sẽ quan tâm, chăm sóc, làm chỗ dựa, đồng hành cùng bạn trong lúc khó khăn và tuyệt vọng nhất. Cô nhận ra từ trước mình quá ích kỷ, chỉ biết tính toán thiệt hơn nên mới không thấy hạnh phúc! Cô thấy xấu hổ vì trước kia đã đi “bêu xấu” chồng mình trước mặt bạn bè. Sau này cô nghĩ rằng cần phải làm một người vợ tốt, quan tâm chăm sóc cho gia đình nhiều hơn. Là vợ chồng làm sao có thể tránh được lúc “cơm chẳng lành canh chẳng ngọt”, nhưng quan trọng là hai người cần trò chuyện để hiểu và thông cảm cho nhau nhiều hơn.
Video: Tình nghĩa vợ chồng
Quỳnh Chi
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.