Natasha Wood vẫn nghĩ rằng mình bị đau dạ dày do nguyên nhân stress cho tới khi đi khám và nhận được tin sốc: cô đã mắc ung thư đại tràng.
Dưới đây là chia sẻ củaNatasha Wood về căn bệnh ung thư đại tràng mình mắc phải:
Tôi đang ở độ tuổi mà điều tôi thực sự nên làm nhất là báo tin vui đính ước, thăng chức, thậm chí là đang mang thai cho cha mẹ. Thay vào đó, tôi phải nói với hai người thương quý nhất đời tôi rằng tôi bị ung thư đại tràng, khi mới 30 tuổi.
Hồi phục sau đợt hóa trị thứ 4, nhìn lại những gì vừa trải qua, tôi khó lòng tin nổi, mới năm ngoái thôi, tôi vẫn là một phụ nữ vô cùng khỏe mạnh và cân đối.
Hồi tháng 8, tôi đã đạp xe một chặng dài không nghỉ, 312 dặm (hơn 500km) từ Bệnh viện Freeman ở Newcastle tới London, để giúp gây quỹ hơn 2.000 bảng cho cơ sở y tế, nơi cha Andrew của tôi được điều trị chứng dị tật tim.
Tôi cũng đã bơi 2 dặm (hơn 3km) ở Hồ Windermere, đã chạy bộ trong vòng gần 2 tiếng đồn hồ và đạp xe, chạy, chèo thuyền kayak trên muôn nẻo đường Scotland.
Và tôi không hề biết rằng, cũng chính lúc đó, tôi đang mang khối u có kích thước 7cm trong người.
Tôi là ví dụ điển hình cho việc bạn không bao giờ là quá trẻ – hay quá khỏe mạnh – để bị ung thư đại tràng.
Natasha Wood
Tháng 10, tôi đi khám bác sĩ khi thấy dấu hiệu của những cơn đau dạ dày và vài lần tiêu chảy ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn.
Do thời điểm đó, tôi mới được đề bạt lên làm giám đốc sự kiện tại một công ty xuất bản ở London nên tôi cho rằng chứng đau bụng là do quá căng thẳng trong công việc gây nên. Trường hợp xấu nhất, tôi cũng nghĩ tới hội chứng ruột kích thích IBS. Tôi cũng thường ngủ gục trên ghế sofa lúc 9h30 tối nhưng cho là vì mình đã làm việc quá sức.
Các xét nghiệm cho thấy, lượng calprotectin của tôi cao – đây là một chất trong phân giúp chẩn đoán bệnh viêm đại tràng. Vì vậy, tôi phải tiến hành soi ruột.
Sau đó, cùng với bạn trai Dominic Mander, một cố vấn IT, chúng tôi tới phòng tư vấn. Tôi đã ngờ rằng có điều gì đó không thực sự tốt đẹp nhưng việc diễn ra sau đó đúng là một cú sốc lớn với tôi.
Tôi bị ung thư đại tràng. Tôi vô cùng kinh ngạc nhưng thực tế chẩn đoán đã rõ rành rành, và tôi bắt đầu thấy lo sợ.
Tôi còn trẻ, tôi khỏe mạnh, cơ thể tôi cân đối. Làm sao chuyện kinh khủng như vậy lại có thể xảy ra với tôi?
Tôi rất hoảng sợ khi thông báo tin xấu cho cha mẹ. Cha mẹ tôi đều đã 61 tuổi và họ thực sự choáng váng. Sau đó, tôi còn phải nói với cha mẹ tôi và hai em gái Madeleine, 29 tuổi, Chantal, 26 tuổi, đi làm xét nghiệm để xem có yếu tố di truyền không. Thật may vì kết quả của cả bốn người đều là âm tính.
Thử thách tiếp theo là chụp cắt lớp vi tính (CT scan) để xác định xem căn bệnh ung thư của tôi đang ở giai đoạn mấy và xem liệu nó đã di căn chưa. Trước thời điểm tiến hành chụp CT, tôi có thể cảm nhận thấy mình lo lắng nhiều tới mức nào. Cảm giác vô vọng khi phải đối mặt với căn bệnh ung thư thật quá sức chịu đựng. Tôi không thể diễn tả nổi tôi đã nhẹ người tới mức nào khi biết bệnh chưa di căn.
Natasha Wood và Dominic
Khối u được cắt bỏ hôm 17/12 trong một cuộc phẫu thuật kéo dài 4 tiếng đồng hồ với 36 hạch bạch huyết bao quanh, 6 trong số đó chứa mầm ung thư.
Chỉ khoảng hơn 1 tuần sau đó, vào lễ Giáng sinh, Dominic bất ngờ ngỏ lời cầu hôn tôi. Lúc đó, chúng tôi vốn dự định đi ăn tối cùng nhau nhưng tôi quá mệt nên đã nằm dài trên ghế nghe anh tỏ tình. Tôi vừa thấy thật tệ khi phải đón nhận lời cầu hôn trong tình trạng thê thảm nhưng lại thấy vô cùng biết ơn vì cuối cùng tôi đã một tin tốt lành để thông báo cho gia đình.
Dominic và tôi luôn nói về chuyện sẽ tạo dựng một tổ ấm nhưng các bác sĩ cảnh báo hóa trị có thể ảnh hưởng tới khả năng sinh sản của tôi. Chúng tôi buộc phải quyết định có trữ đông trứng của tôi để tiện việc có con sau này hay không, trong khi liệu trình điều trị đang rất áp lực. Cuối cùng, chúng tôi chọn sẽ thụ thai nhân tạo và trứng của tôi vẫn nằm đó, chờ đợi khi chúng tôi sẵn sàng.
Hồi phục sau phẫu thuật, tôi được biết mình sẽ phải đối mặt với 12 đợt hóa trị – nghe mà đã nản lòng.
Tôi cũng lo lắng về tác dụng phụ của hóa trị. Steroid – các hợp chất chất béo hữu cơ hòa tan có nguồn gốc tự nhiên hoặc tổng hợp – có thể gây tăng cân và tôi cũng được cảnh báo về việc rụng tóc. Ơn trời, tôi vẫn chưa bị rụng tóc và trông không khác tôi của lúc trước là bao. Nhưng có những thứ đã thay đổi. Tôi kiệt quệ và sợ hãi. Tôi trở nên nhạy cảm với những ngón tay tê cóng, một số kỹ năng vận động suy giảm. Tất cả đều trở nên khó khăn hơn nhiều nếu so sánh với việc bạn từng là một cô gái trẻ trung, năng động và luôn ưa thích hoạt động ngoài trời. Liệu pháp điều trị cũng hạ gục hệ miễn dịch của tôi. Bất cứ ai, chỉ với một cú hắt hơi nhẹ, cũng có thể đột ngột trở thành kẻ thù của tôi!
Tôi còn 8 đợt hóa trị nữa. Chẩn đoán bị ung thư đã là rất đáng sợ nhưng tôi hoàn toàn đặt niềm tin vào các bác sĩ.
Nhiều người nói tôi dũng cảm nhưng không phải vậy. Lựa chọn khác cho dũng cảm là từ bỏ và bạn chắc chắn không thể chọn giải pháp đó.
(Nguồn: Mirror)
Nguồn: Afamily
Chưa có bình luận.