Thứ Ba, 11/07/2017 | 17:00

Hiền và Minh kết hôn đã gần 5 năm. Họ chưa bao giờ cãi vã đến một lần, tình cảm của hai người dành cho nhau khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.

Hai người quen và nhận lời yêu từ khi học đại học. Gia đình Hiền ở nông thôn, còn Minh là người thành phố. Tình yêu cũng họ không có mấy sóng gió, cũng bởi Hiền là cô gái nhu mì, hiền lành còn Minh là người trưởng thành biết quan tâm. Bạn bè đều nói họ rất đẹp đôi, ra trường được một năm thì cả hai kết hôn. 

Cha mẹ Minh sống tại vùng ngoại ô. Vì một tai nạn mà hai chân mẹ anh bị tàn phế nhiều năm phải ngồi xe lăn. Hai người cưới nhau tròn một năm thì cha anh cũng qua đời.

Hai vợ chồng sau khi cưới sống tại ngôi nhà trong thành phố mà cha mua cho anh. 

Con dâu hết lòng chăm sóc mẹ chồng tàn tật nhiều năm, 1 hôm nghe chuyện giữa bà và em chồng, mắt cô ướt lệ

Sau khi cha mất, Minh lo lắng cho mẹ nên đã đón bà về sống cùng.

Bà dọn về nhà con trai thì con dâu chịu trách nhiệm chăm sóc bà. Trong nhà có một người mẹ tàn tật, một cô con gái 2 tuổi nên anh nói vợ nghỉ việc để có thời gian chăm sóc gia đình, anh sẽ kiếm tiền nuôi cả gia đình. 

Vì áp lực lớn như vậy nên Minh hàng ngày chăm chỉ làm việc, chưa đầy một năm anh đã lên chức quản công ty, công việc ngày càng thuận lợi.

Hai năm sau, anh tự mình mở một công ty riêng, tiền kiếm ngày càng nhiều. Nhưng không bởi vậy mà anh bỏ quên gia đình, cuối tuần anh thường đưa vợ con đi chơi, đi công tác đều nhớ mua quà về cho gia đình. Đôi lúc cả nhà cũng tổ chức đi dã ngoại để bà nội ra ngoài cho khuây khỏa. Tình cảm vợ chồng họ cũng ngày càng mặn nồng.

Hiền hàng ngày trừ khi đưa đón con thì thời gian còn lại cô đi chợ nấu cơm cho mẹ chồng, tắm giặt và đẩy bà đi hóng nắng. Ngày qua ngày hết lòng chăm sóc bà. Nay cũng đã ba năm qua đi, cô chưa bao giờ kêu than mệt nhọc, cô chỉ biết rằng mẹ chồng cũng như mẹ đẻ vì thế cô đã hết mình chăm sóc hiếu thuận với bà.

Con dâu hết lòng chăm sóc mẹ chồng tàn tật nhiều năm, 1 hôm nghe chuyện giữa bà và em chồng, mắt cô ướt lệ

Một ngày nọ, em chồng Minh đến thăm mẹ, Hiền vui vẻ ra chợ mua thức ăn về làm cơm. Cô vừa về đến cửa thì nghe được câu chuyện giữa cô em chồng và mẹ.

Em chồng hồn nhiên hỏi: “Mẹ, sao dạo này trong mẹ gầy thế. Chị dâu đối xử với mẹ thế nào? Có tốt không?

Mẹ chồng nói: “Thì mẹ có ăn được đâu mà chẳng gầy, chị con vẫn thế thôi!

Vẫn thế nghĩa là sao? Trông mẹ gầy thế chắc chắn chị ấy không chăm sóc mẹ rồi. Con sẽ tìm chị ấy để nói chuyện mới được.” Giọng em chồng có vẻ rất bực tức. 

Bà nói: “Thật ra thì chị dâu đối tốt với mẹ cũng là điều đương nhiên thôi. Là gái quê, học xong thì lấy chồng, mấy năm chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, không đi làm gì. Nay anh con đã tự mở công ty, chị ấy lại không sinh được cháu đích tôn. Không vờ đối tốt với mẹ cũng không được, vì chắc chị con sợ một ngày nào đó anh Minh đuổi ra khỏi nhà nên mới vậy.”  

Con dâu hết lòng chăm sóc mẹ chồng tàn tật nhiều năm, 1 hôm nghe chuyện giữa bà và em chồng, mắt cô ướt lệ

Hiền nghe xong hai hàng nước mắt lã chã, tim đập thình thịch không sao khống chế. Cô không nghĩ rằng tấm chân tình mà cô dành cho mẹ lại bị bà coi là giả dối. Cô vốn định nói chuyện này với chồng nhưng lúc ấy chợt cô nghĩ, là người cùng nhà với nhau, nếu cô làm to chuyện này lên đối với cả hai sau này giáp mặt cũng khó nói chuyện. Vậy nên cô nghĩ mình đường đường chính chính mà nói chuyện thẳng thắn với mẹ và em chồng. 

Thế rồi cô đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến chỗ mẹ chồng nói: “Mẹ, con hiếu thuận với mẹ vì mẹ là mẹ chồng con, là bà của bé Trang. Con không cần phải nịnh bợ, lấy lòng mẹ vì anh ấy rất yêu thương con, rất yêu thương con gái của chúng con, anh ấy tuyệt đối không bao giờ ly hôn. Anh ấy thừa biết con thật lòng hiếu thuận với mẹ như thế nào.

Mẹ và cô em chồng lúc này vẫn chưa hết ngạc nhiên, bà không ngờ rằng con dâu lại ở ngay ngoài cửa.

Hiền gạt nước mắt nói tiếp: “Con sẽ không nói chuyện này với nhà con, vì nếu biết chuyện anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Mẹ, từ giờ mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa, gia đình mình vui vẻ mà sống cùng nhau mẹ nhé!”

Mẹ chồng lúc này vừa xấu hổ lại vừa cảm động, bà nói mấy câu líu ríu: “Mẹ… mẹ xin lỗi….

Lăng kính chúng ta đeo khi nhìn đời, nhìn người là rất quan trọng. Nếu ta dùng một lăng kính đề phòng thì mọi thứ người ta thấy chỉ là sự khôn khéo, hời hợt bên ngoài. Nếu ta dùng một lăng kính thiện lương thì dù nhận được món quà nhỏ nhất ta cũng cảm thấy biết ơn. Cuộc sống của bạn sẽ thay đổi tùy theo bạn dùng loại kính nào, vậy nên hãy chọn những lăng kính tươi đẹp, lăng kính của sự biết ơn của sự lương thiện để nhìn cuộc sống bạn nhé.

Video: Anh hùng khỉ cứu sống bạn bị điện giật ở Ấn Độ

Thiếu Kỳ

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook