Do mắc hội chứng sợ nôn, một cô gái tại Anh không dám xa toilet quá 100 m. Cô không có việc làm và không thể giao tiếp với mọi người một cách bình thường.
Anna Roberts không thể rời nhà vệ sinh. Nguồn: Carter News Agency
Anna Roberts 19 tuổi. Hội chứng sợ nôn (emetophobia) làm cô liên tục sống cùng cảm giác sợ ói, mửa và không thể sống bình thường.
Cô hiếm khi rời khỏi nhà và cũng chẳng dám xa toilet quá 100 m, không có việc làm và gặp khó khăn trong giao tiếp với mọi người, Daily Mail đưa tin.
Agency “Tôi rất sợ ốm vì mỗi khi ra ngoài, tôi sẽ không biết xử lý thế nào nếu không có nhà vệ sinh gần đó. Cảm giác buồn nôn luôn lấn át tôi.
Tôi thấy an toàn nhất là khi ở trong phòng vệ sinh của riêng mình. Nhưng nếu một thành viên trong gia đình ốm và sử dụng phòng tắm thì tôi sẽ không sử dụng phòng đó trong vòng hơn một tháng” – Cô kể.
Dù chỉ mắc bệnh một lần trong vài năm nhưng nỗi sợ hãi đã đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của Robert. Cô chia sẻ: “Vì rất sợ ốm nên tôi cố gắng đảm bảo mọi thứ đều sạch sẽ và không nhiễm mầm bệnh, luôn rửa sạch dao, kéo và bát đĩa, chỉ ăn thực phẩm chín và không muốn thử thức ăn lạ để phòng ngừa ngộ độc.
Tôi thực sự muốn vượt qua kỳ thi sát hạch lái xe nhưng tôi lại say xe. Tâm trạng tôi luôn bất an vì tôi luôn nghĩ: Liệu mình có thể tìm được nhà vệ sinh nào gần đây không nhỉ?
Số lượng bạn bè tôi ngày càng giảm vì tôi hiếm khi ra ngoài. Tôi không bao giờ đến thăm nhà bạn trai do tôi lo lắng mình sẽ rơi vào tình trạng tồi tệ”.
Cô không thể rời khỏi nhà và không có việc làm Nguồn: Carter News Agency
Robert mắc chứng sợ nôn lúc 11 tuổi, khi cô nhiễm virus truyền bệnh. Cô mắc bệnh hơn hai tuần. Cô chia sẻ: “Hồi ấy tôi chỉ là một đứa trẻ và Giáng sinh là dịp yêu thích của chúng tôi.
Tôi sợ rằng sức khỏe của tôi sẽ không bình phục và tôi sẽ bỏ lỡ những ngày lễ trọng đại. Tôi không còn thích Giáng sinh nữa, nó chỉ làm tôi nhớ tới căn bệnh đó.
Sau đó tôi liên tục phải ăn kiêng mỗi khi bố mẹ đưa tôi đi đến nhà hàng. Tâm trí tôi luôn phân tán khi ở trường. Tôi chẳng có lựa chọn nào khác là quen dần với bệnh. Nhưng từ khi tôi rời trường đại học, nỗi ám ảnh phá hủy con người tôi”.
Các bác sĩ đã tư vấn cho Roberts về tình trạng này nhưng đến nay họ chưa có cách gì để giúp cô kiểm soát sự hoang mang.
“Ước mơ của tôi là đi du lịch, thư giãn và không phải lo lắng về bệnh tật. Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành nghệ sĩ trang điểm, nhưng tất nhiên điều đó có nghĩa tôi sẽ phải ra khỏi nhà và tiếp xúc với rất nhiều người khác” – Cô nói.
David Samson – Nhà thôi miên lâm sàng chuyên điều trị ám ảnh -nói rằng chứng sợ nôn chủ yếu ảnh hưởng đến phái nữ. “Cứ 8 người gặp tôi để điều trị thì chỉ một người là nam giới.
Bệnh thường tấn công thiếu niên vì họ ăn uống cầu kỳ, không kiểm tra kỹ hạn sử dụng trên các bao bì thực phẩm, lo ngại về các vấn đề xã hội, không thể đến trường thường xuyên. Chỉ thấy an toàn khi ở nhà là tâm lý chung của những người mắc bệnh” – Ông nói.
Quá trình phục hồi không thể diễn ra trong thời gian ngắn. Theo David, các triệu chứng sẽ mất sau vài tháng, thậm chí vài năm nếu bệnh nhân điều trị. Việc điều trị sẽ không diễn ra một cách dễ dàng. Bệnh nhân sẽ khá hơn sau khoảng thời gian tồi tệ.
Căn bệnh này là một trong những nỗi sợ hãi phổ biến nhất và giới y khoa không có số liệu thống kê chính thức”.
Chưa có bình luận.