Vợ chồng tôi đều là nông dân quê mùa sinh được duy nhất đứa con trai. Năm ngoái, con trai cưới một cô gái trên thành phố về làm vợ. Lúc đó tôi thấy rất nở mày nở mặt, họ hàng cũng nói con trai chúng tôi thật có tiền đồ.
Bởi vì tuổi già lâm bệnh, vợ chồng tôi liền bắt xe lên thành phố nơi con trai ở, nhờ con đưa tới bệnh viện. Trước khi đi, chúng tôi cũng nói với con rằng đã chuẩn bị đủ tiền viện phí, không muốn tăng thêm gánh nặng cho các con.
Chồng tôi bị gai xương đi lại rất đau đớn và khó khăn nhưng con trai nói không nên thuê taxi vì chi phí quá cao. Do đó, con trai đã sắp xếp và rồi cũng bắt được xe buýt đến bệnh viện. Xe đông đúc nên chồng tôi không còn chỗ để ngồi. Mỗi khi rung sóc là ông lại nhăn mặt vì đau đớn. Cuối cùng cũng có một người tốt nhường ghế để ông ngồi cho thoải mái.
Tới bệnh viện khám, bác sĩ chỉ cấp cho mấy viên thuốc rồi ra về. Lúc này, con trai nhận được điện thoại của vợ nói rằng buổi trưa đưa cha mẹ đi ăn ở bên ngoài. Sau đó, con trai đưa vợ chồng tôi tới một nhà hàng lớn.
Vợ chồng tôi cũng không gọi món, con trai cũng nhường con dâu cầm thực đơn gọi cơm. Nhìn liếc qua, con dâu đã gọi xong 6 món. Trong bữa ăn con trai còn không ngừng cưng chiều nói vợ ăn nhiều một chút, đều là món con dâu thích ăn.
Cuối cùng con dâu nói với con trai chúng tôi: “Chúng ta vẫn thường ăn những món này, em ăn quá nhiều rồi, anh gắp mời cha mẹ chúng ta ăn đi”.
Đồ ăn thực sự rất ngon, toàn là những món vợ chồng tôi chưa từng ăn bao giờ. Cuối cùng đến lúc tính tiền, nhân viên xinh đẹp đến bên bàn ăn nói: “Tổng cộng hết 2,3 triệu đồng”.
Vợ chồng tôi choáng váng khi nghe đến số tiền thanh toán. Con trai tôi nhẹ nhàng lấy tiền ra trả cho nhà hàng và còn nói số tiền thừa để lại làm tiền tip.
Lúc đó, lòng tôi lạnh thấu xương, làm một người mẹ tôi không nên sinh đứa con trai như vậy. Con trai không dám gọi taxi đưa cha đến bệnh viện, vậy mà lại sẵn sàng chi khoản tiền lớn cho việc ăn uống.
Sau khi rời nhà hàng, vợ chồng tôi đã âm thầm lau nước mắt bắt xe khách trở về quê. Chồng tôi nói: “Nuôi đứa con trai này thật uổng công, không biết yêu thương cha mẹ, sau này chúng ta coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này. Chúng ta cùng nắm tay nhau sống cho tốt thôi”.
Tôi nắm lấy tay chồng nhẹ nhàng an ủi. Tôi biết, mặc dù ngoài miêng ông nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất thương con trai. Cho dù con có bao nhiêu lỗi lầm thì ông cũng không thể bỏ con trai. Con trai giờ đã có gia đình, chúng tôi chỉ cố gắng không phiền đến các con, mong cho con có cuộc sống thật tốt. Chỉ cần các con hạnh phúc thì bậc làm cha mẹ cũng thấy vui lòng.
Rất nhiều bậc cha mẹ trên thế giới gặp phải hoàn cảnh như vậy. Tuy nhiên, họ lại là những người vô tư nhất trên thế giới, đều hết lòng yêu thương các con mà không toan tính.
San San
Chưa có bình luận.