Tôi và người vợ đầu tiên từng có 7 năm yêu thương mãnh liệt trước khi hai đứa về chung một nhà. Trong đó có tới 4 năm đằng đẵng em chờ đợi tôi đi du học nước ngoài.
Em là cô gái xinh xắn và có khá nhiều “vệ tinh” theo đuổi nhưng em nói đời này kiếp này chỉ yêu và cưới một mình tôi. Còn tôi cũng vậy, tôi yêu em bằng tất cả trái tim mình, dù cho ở nơi xứ người cô quạnh có nhiều người con gái xung quanh, nhưng tôi cũng chẳng mảy may động lòng.
Sau khi học xong 4 năm, mặc dù được giữ lại ở nước ngoài để làm việc, nhưng tôi vẫn nhất quyết về nước để làm việc và ổn định cuộc sống. Vì có bằng quốc tế và rất nhiều kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, tôi dễ dàng xin được một công việc tốt ở một ngân hàng. Còn em dường như không hứng thú nhiều với sự nghiệp nên chỉ làm công việc kế toán bình thường, em cũng không đòi hỏi bạn trai phải thường xuyên tặng quà, mua quần áo, đi ăn thì đến nhà hàng cũng được, ăn vỉa hè cũng được, miễn là hai đứa đi cùng nhau. Cũng bởi vậy mà tôi luôn thấy em đặc biệt. Em không như những cô gái khác chỉ chăm chăm đến diện mạo hoặc thích “ăn sung mặc sướng”. Tôi đi làm được ba năm, thấy điều kiện kinh tế đã dần ổn định tôi muốn đón em về làm vợ.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra ấm cúng và hạnh phúc, họ hàng nội ngoại ai nấy cũng xuýt xoa, khen ngợi đôi trai tài gái sắc. 1 năm sau đó thì chúng tôi đón niềm hạnh phúc vô bờ bến khi biết vợ mang thai đứa con đầu lòng. Tôi và em cùng đón sinh linh bé nhỏ – bé My bước vào cuộc đời mình. Cuộc sống thật êm ái và ngọt ngào biết bao. Hằng đêm sau khi dỗ con ngủ, tôi và em thường nằm cạnh bên nhau và trò chuyện về công việc, về con và về những ước mơ…
Nhưng số phận thật nghiệt ngã, khi con được 6 tháng tuổi thì một lần trong lúc nấu cơm, vợ tôi bụng đau quặn. Sau khi đưa vợ đi cấp cứu, tôi nhận được tin dữ: Vợ tôi bị ung thư giai đoạn cuối.
Cả tôi và vợ đều sững sờ khi nghe những lời này của bác sĩ, em oà khóc nức nở, sao ông trời lại nỡ đành lòng chia cắt tình mẫu tử như vậy. Tim tôi đau nhói khi nghĩ đến phải xa rời một trong hai người quan trọng nhất cuộc đời mình. Suốt một tuần trôi qua, tôi cố gắng lặng im, cố gắng khóc trong lặng lẽ, bên cạnh chăm sóc em hết mức có thể. Một buổi sáng thức dậy, em nhẹ nhàng ôm tôi, cười một cách đầy mãn nguyện rồi nói:
– Anh à, dù thế nào anh cũng phải chăm sóc bé My cho thật tốt nhé!
Ôm chặt em vào lòng, tôi cố gắng không cho nước mắt mình chảy thêm nữa. Bao nhiêu năm ở cạnh nhau, tôi còn lạ gì tính em. Luôn quan tâm, nghĩ cho người khác trước. Từ khi có con, em càng ra dáng vợ đảm hơn nữa. Nửa đêm con khóc, em thức trông con, tôi bảo em nghỉ một chút để tôi thay mà em không chịu, cứ nhất mực kêu tôi đi ngủ vì “mai anh còn phải đi làm sớm”. Những lần tôi tiếp khách về muộn, em có buồn trong lòng nhưng cũng thông cảm cho chồng mà không nói câu nào. Em là người như thế đấy, dịu dàng, tinh tế, đảm đang. Thế mà tôi sắp phải rời xa em, nghĩ đến đây, tôi không kiềm nén được cảm xúc của mình, nước mắt tràn ra dàn dụa khắp khuôn mặt như đứa trẻ.
Hàng ngày nhìn em bị các cơn đau giày vò hành hạ, tôi ước mình có thể thay thế em chịu đựng tất cả. Tôi cố gắng không khóc, cố gắng mạnh mẽ, cho em những giây phút thanh bình nhất lúc này. Tôi thường đưa em ra biển vào cuối tuần, để em quên đi cái đau đớn, sự mệt mỏi, dày vò của bệnh tật. Mỗi lần như thế em lại dựa đầu vào vai tôi thỏ thẻ: “Anh thật là người chồng chu đáo!” Dù rất đau đớn, nhưng hàng ngày em vẫn chơi với con. Nhìn hai mẹ con chơi đùa cùng nhau, trong lòng tôi thấy thật chua xót, tôi tự hứa với lòng mình nhất định sẽ không để cho con một phút giây nào phải chịu khổ.
Vợ tôi sống thêm được 6 tháng bên cạnh con thì trút hơi thở cuối cùng. Trước khi mất em dặn tôi: “Anh cứ đi bước nữa, đừng có ở vậy nhé. Em tin là anh sẽ tìm được mẹ tốt cho con”. Tôi ôm chặt lấy vợ vào lòng, 7 năm chờ đợi nhưng chỉ được gần 2 năm sống bên cạnh nhau cô ấy đã vội vã bỏ bố con tôi ra đi… Lòng tôi như xát muối…
Từ khi vợ mất, ông bà hai bên nội ngoại thay nhau giúp đỡ tôi chăm con, nhưng rồi các cụ đều ở quê mà ai nấy cũng đều ốm đau bệnh tật liên miên, thành ra tôi cũng không muốn để cho các cụ phải vất vả thêm nữa. Khi con được gần 3 tuổi, tôi được một người họ hàng xa ở quê giới thiệu một người phụ nữ làm giúp việc. Cô ấy đã có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ, và thế là từ đó mọi chuyện trong nhà tôi đều giao cho cô ấy lo liệu. Ban đầu vì chưa tin tưởng nên tôi hay quan sát, soi mói từng chút một, thậm chí còn lắp camera trong phòng khách. Nhưng rồi thấy cô ấy chăm chỉ, chịu khó, chăm con một cách cẩn thận nên tôi cũng yên tâm giao con cho cô khi phải đi đâu đó công tác một vài ngày.
Con tôi rất gần gũi với Hoan (tên cô giúp việc). Ngày nào cô ấy cũng dành rất nhiều thời gian để chơi với con bé. Không giống như nhiều cô giúp việc chỉ cho trẻ con xem hoạt hình cho “rảnh tay”, Hoan dạy con bé số, chữ cái rồi cùng chơi với con tôi để nó không tủi thân. Hoan cũng là một cô bé mồ côi mẹ, nên cô rất hiểu cảm xúc của những đứa trẻ như vậy. Dần dần tôi thấy cũng quý mến Hoan vì tính chịu thương chịu khó. Có lần bé My khóc, tôi dỗ thế nào cũng không được, nó cứ nhất quyết đòi cô Hoan.
Nhưng….
Một ngày tôi trở về nhà trong chuyến công tác nước ngoài, tôi không gọi trước vì muốn gây bất ngờ cho con gái. Khi tôi về đến nhà, lớn tiếng gọi con, thì căn nhà im phăng phắc không một tiếng động, tôi hoảng loạn vội vã chạy vào tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng con đâu, cả cô giúp việc cũng biến mất không một dấu tích.
Tôi bắt đầu run rẩy sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh con gái bị người giúp việc bắt cóc. Những ý nghĩ tiêu cực cứ quanh quẩn trong đầu: “Thôi chết rồi, mình thật là ngu ngốc khi đã hết lòng tin tưởng cô ta, mình phải nhận ra điều này sớm mới phải, không thể nào một người dưng lại có yêu thương chăm sóc con của kẻ khác như chính con đẻ của mình như vậy được, lòng người thật không thể nào lường trước được.”
Vừa nghĩ như vậy, tôi liền mở máy chuẩn bị gọi cảnh sát, tôi run rẩy cầm chiếc điện thoại lên thì con bé giúp việc nhà bên chạy sang gọi lớn:
– Chú Thanh, có phải chú Thanh đó không? Cô Hoan giúp việc nhà chú dặn cháu là khi nào chú về thì sang báo chú gấp đêm qua con bé nhà chú bị sốt cao đang ở trong viện nhi. Cô ấy điện thoại gọi cho chú suốt đêm mà không được. Chú mau vào viện nhi luôn đi.
Giật mình, tôi mới sực nhớ, mình vẫn chưa tắt chế độ máy bay khi hạ cánh xuống sân bay sáng nay. Vội vã lái xe đến thẳng viện nhi, đến nơi thì thấy cô giúp việc đang ngồi bên giường bệnh kể chuyện cho con gái tôi. Vừa xúc động, vừa cảm thấy xấu hổ, tôi vội vã nói lời xin lỗi.
Vài tháng sau tôi dẫn Hoan và bé My ra mộ thăm vợ, thắp cho vợ một nén nhang, tôi xúc động thầm nói: “Em à, anh đã tìm được cho con gái chúng ta một người mẹ hiền đảm đang giống như em rồi, em hãy yên tâm nghỉ ngơi em nhé!”
Video Đỉnh cao ăn vặt
Sưu tầm
Vũ Thành biên tập
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.