Tôi lấy vợ năm 30 tuổi, nhưng vào đúng cái đêm tân hôn thì tôi đau khổ và vô cùng tức giận khi phát hiện ra vợ mình không còn trong trắng như tôi vẫn luôn nghĩ. Việc vợ tôi nói dối khiến tôi không tài nào chấp nhận được. Kể từ hôm đó, trong mắt tôi cô ấy giống như một tội đồ và tôi có quyền định tội cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Cảm thấy bản thân mình bị phản bội, bị lừa dối, không thể chấp nhận được, tôi quay ra trút tất cả những gì tệ hại nhất lên người vợ bé bỏng tội nghiệp của mình. Hàng ngày không khí căng thẳng luôn bao trùm trong căn nhà tôi. Tôi không ngừng buông những lời cay độc, chát chúa, chửi bới vợ mình.
Cứ thế, đêm nào tôi cũng lấy cớ để hành hạ vợ mình. Tôi yêu cô ấy nhưng chính vì yêu nên tôi đâm hận. Sao cô ấy không sống cho tử tế mà lại sa đọa đến thế cơ chứ? Giờ thì tôi có quyền hành hạ cô ta cho đến khi nào cảm thấy hả giận mới thôi.
Tôi tự cho mình quyền hành hạ vợ để trả thù (Ảnh minh họa)
Buồn chuyện gia đình nên tôi bắt đầu làm bạn với rượu, sau giờ làm tôi đi uống rượu đến khuya mới về, về tôi lại lôi vợ ra hành hạ. Tôi vốn sáng sủa, có công việc ổn định, lương cao, đáng ra cưới vợ xong tôi sẽ không phải sống cảnh đau khổ thế này, tất cả chỉ tại vợ tôi hư hỏng, tất cả cũng chỉ vì cô ấy có một quá khứ đen tối.
Vợ tôi làm giáo viên, biết cô ấy suốt ngày lên lớp rao giảng đạo đức cho đám trẻ con thì tôi cười khẩy:
– Rõ dơ, cỡ như cô có tốt đẹp gì đâu mà đi dạy người khác, khôn hồn thì xin nghỉ việc đi là vừa.
Và tôi bắt cô ấy nghỉ việc thật. Từ chỗ có thu nhập ổn định, giờ vợ tôi phải phụ thuộc vào tôi. Cơn ghen đã làm cho tôi mờ mắt, tôi cũng phụ thuộc vào rượu nên công việc chểnh mảng, đùng một cái tôi bị giáng chức, tiền lương vì thế cũng giảm xuống, và tôi ngang nhiên cho rằng, tất cả mọi sự xui xẻo của tôi là do vợ tôi gây ra.
Cuộc sống gia đình tôi từ ngày đó càng túng thiếu, tôi được 3 triệu tiền lương và phải nuôi thêm mẹ và vợ. Tôi không đưa tiền cho vợ, lại cấm cô ấy đi làm nên cuộc sống của gia đình tôi vô cùng túng quẫn, vợ tôi suốt ngày chỉ ở nhà, tôi thấy vậy lại quát:
– Cái đồ vô tích sự này, cô chỉ biết ở nhà ăn bám thôi ư?
– Anh không cho em đi làm mà – vợ tôi chống chế.
Thấy vợ cãi lại, cơn thịnh nộ trong tôi nổi nên, không kiềm chế được bản thân, tôi đã tát cho cô ấy một cái như trời giáng. Cô ấy ôm mặt khóc nức nở chạy vội vào trong nhà, bất giác trong lòng tôi đau nhói, hai tay run run, nước mắt đã lăn trên khoé mắt. Thấy tôi đánh vợ mẹ tôi từ dưới bếp đang nấu nồi cháo vội chạy lên lớn tiếng quát:
– Vợ chồng có gì phải bảo ban nhau chứ? Sao lại đánh vợ như vậy chứ?
Tôi không nói gì, đôi mắt đỏ hoe, cầm trai rượu dưới góc bàn lên uống ực ực từng ngụm trong đau đớn. Thấy tôi uống rượu chán đời như vậy, mẹ lại càng thêm quát mắng:
– Con còn định thế này đến bao giờ nữa? Thử nhìn xem cái nhà này có còn ra cái gì nữa không?
Dù mẹ có nói thế nào đi nữa thì tôi vẫn để ngoài tai, vì tôi nghĩ rằng cô ta đáng bị như vậy vì đã nhẫn tâm lừa dối một người đàn ông tử tế như mình.
Hôm đó trước khi tôi đi làm, vợ tôi bảo:
– Anh, anh đưa em ít tiền đong gạo chứ nhà hết gạo rồi.
Đứng sững lại một lúc, châm điếu thuốc hút một hơi, tôi nói trong cơn tức giận:
– Cô lớn rồi mà, có miệng thì phải biết lo ăn chứ. Cô chỉ biết ăn bám trong cái nhà này à, hết gạo cũng réo tôi là sao.
Nói rồi tôi lao đến tát thẳng vào mặt vợ, đánh vào đầu cô ấy cho hả dạ. Chỉ đến khi mẹ tôi lao ra can, tôi mới dừng lại, nổ xe phóng thẳng đi mặc kệ vợ buồn bã một mình ở nhà.
Đến chiều tôi đi uống rượu rồi say bí tỉ. Tối hôm đó tôi ở lại nhà bạn rồi ngày hôm sau chúng tôi tổ chức nhậu tiếp, tôi chán nên xin nghỉ làm, cứ thế tôi nhậu nguyên 2 ngày rồi đến khi say khướt mới mò về nhà. Ai ngờ khi tôi về vẫn không thấy vợ ra đón bèn lải nhải:
– Con vợ hư hỏng kia, không ra đón chồng, cất cặp cho chồng à? Có muốn bị đánh tiếp không?
(Ảnh minh họa)
Nói vậy mà vẫn không thấy vợ chạy ra, tôi bèn lôi cái gậy để ở ngoài cửa cầm trên tay rồi định đi vào nhà đánh cô ấy thì nghe mẹ tôi nức nở:
– Vợ con chết 1 ngày nay chưa có quan tài mà chôn, con còn định đánh nó ư?
– Chết ư? Ai chết?
– Vợ con chứ ai.
Tôi tỉnh cả rượu chạy vào, thấy vợ nằm trên giường sóng soài, người cứng đờ, mẹ tôi phủ tạm cho cô ấy cái chăn rồi cứ ngồi khóc nức nở, tôi chạy đến bên xác vợ đau đớn hỏi mẹ:
– Sao… sao cô ấy lại chết thế mẹ?
– Cái hôm con đánh nó xong, vì nhà không còn gì ăn nên nó cố gắng ra chợ bán mấy mớ rau, trời mưa quá, nó qua đường không để ý nên bị xe tông. Con ơi là con, mẹ vừa tìm thấy que thử thai 2 vạch trong nhà vệ sinh đấy, nếu con chịu đưa tiền cho vợ, đối xử tử tế với nó thì đâu đến nỗi nào.
Tôi ôm xác vợ gào khóc thảm thiết, hai tay đau đớn bứt từng sợi tóc trên đầu, tại sao tôi lại ngu ngốc đến vậy? Tại sao tôi không thể làm chủ bản thân mình? chỉ vì sự sĩ diện của bản thân mình mà hại chết vợ, hại chết đứa con còn chưa thành hình tội nghiệp kia chứ.
Tối đó tôi đau khổ ngồi bên xác vợ, ân hận vì những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Quá mệt mỏi nên tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết. Đang trong cơn mê ngủ, thì bỗng nhiên một luồng gió từ đâu thổi vào làm tôi lạnh thấu xương, lờ mờ tỉnh dậy, tôi thấy tiếng cánh cửa cứ cọt kẹt kêu, một cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp căn phòng, bỗng….
Tôi thất kinh khi phát hiện, vợ mình không còn trên giường nữa, quá hoảng loạn, tôi vôi lao tới công tắc điện, nhưng trao ôi hôm nay đang đúng lịch cắt điện. Tiếng gió thổi ngoài cửa càng lúc càng mạnh lùa vào các lùm cây xì xào càng làm tôi rùng mình run rẩy sợ hãi. Thế rồi…
Tôi ngã nhoài ra sàn nhà khi nhìn thấy vợ mình đầu tóc rũ rượu, mặc bộ đồ trắng toát lúc chết, đang từ ngoài cửa tiến về phía tôi. Quá sợ hãi, tôi vội vàng quỳ xuống lạy liên hồi:
– Anh biết anh sai rồi, anh biết anh sai rồi. Vì anh mà em và con phải chết oan uổng, tha cho anh, nhất định anh sẽ bù đắp lại cho mẹ con em. Ngày nào anh cũng sẽ đốt vàng mã cho mẹ con em không phải đói khổ dưới suối vàng nữa.
Bất kể những lời van xin của tôi, vợ tôi vẫn lạnh lẽo từ từ tiến đến, hai tay túm lấy cổ tôi mà bóp.
Quá sợ hãi, tôi lải nhải trong tuyệt vọng: “ Tha..tha..cho anh’’ rồi lăn ra ngất lịm xuống sàn nhà.
Sáng ra, “Oà’ một cái tôi bị đánh thức bởi một gáo nước lạnh, mở mắt ra nhìn thì thấy vợ và mẹ đang đứng cạnh không ngừng cuời. Hoá ra vợ tôi chưa chết, chuyện hôm qua chỉ là một vở kịch do mẹ và vợ tôi dựng lên nhằm làm thức tỉnh thằng đàn ông ích kỉ, hẹp hòi mà thôi.
– Hứa rồi nhé, phải đối xử tốt với em biết chưa!
Nói rồi vợ đưa tay ra kéo tôi lên, tôi ôm chầm lấy vợ mình mà khóc như một đứa trẻ. Còn mẹ thì cười một cách mãn nguyện.
Video: Vì em xứng đáng
Sưu tầm
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.