Thứ Năm, 13/04/2017 | 04:46

Lấy nhau được 8 năm, có một cô con gái xinh xắn, cuộc sống của Trang tưởng chừng êm đềm như bao gia đình khác thì bỗng một ngày, tai họa giáng xuống gia đình cô: Chồng cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. 

Sự ra đi đột ngột của chồng đối với Trang là một cú sốc, giờ đây mọi gánh nặng trong gia đình đều đè lên vai cô: Từ việc nhà, đến kiếm tiền, chăm sóc con cái v.v. Nhìn con gái phải chịu cảnh mất cha, Trang nuốt nỗi đau vào trong, quyết tâm phải mạnh mẽ, làm chỗ dựa cho bé Nhung. Từ đó, Trang bận rộn hơn, thường nhận thêm việc về làm buổi tối, ăn tiêu cũng dè xẻn hơn để dành tiền nuôi con ăn học.

Nhưng nhà thiếu bóng người đàn ông, những việc to nhỏ cô đều phải gánh vác, thêm nữa con bé Nhung không người dạy dỗ cũng trở nên rất nhõng nhẽo, bướng bỉnh. Vậy là 3 năm sau ngày chồng mất, mặc cho những lời dè bỉu của người xung quanh và sự phản đối của con gái, Trang quyết định đi bước nữa với Kiên.

Oán hận bố dượng, con gái bỏ nhà ra đi, ngày cưới cô nhận ân hận muộn màng

Mặc cho những lời dè bỉu của người xung quanh và sự phản đối của con gái, Trang quyết định đi bước nữa với Kiên. (Ảnh minh họa)

Con gái của Trang khi đó đã 11 tuổi, nó nhìn ông bố dượng của mình với ánh mắt “hình viên đạn”. Ngày cưới của mẹ, nó cứ ngồi lì ở nhà ngồi khóc lóc. Trang về đón thì nó hét lên:

– Con ghét mẹ, mẹ với cái chú đáng ghét kia đừng có mà gọi con về nữa.

Trang đau lòng lắm, cô biết con gái khó mà chấp nhận được sự thay đổi này, nhưng rồi đây sau này nhất định nó sẽ hiểu được tấm lòng người làm mẹ.

Nó sống cùng nhà nhưng chẳng bao giờ gọi Kiên là “bố dượng”, mặt mũi lúc nào cũng cau có, khó chịu. Còn Kiên thì nhẫn lắm, anh rất quý con gái riêng của vợ. Anh biết nó không thích mình nên mỗi lần mua quà sinh nhật hoặc quần áo mới, anh chỉ đặt ở cửa phòng nó. Kiên cũng rất nỗ lực làm thân với con bé nhưng nó cứ luôn đối xử lạnh nhạt với anh. Nó chỉ thích ra đường chơi với mấy đứa hàng xóm như một cách để tránh giáp mặt Kiên.

Trang bảo với con gái:

– Bố Kiên quý con, thương con nên mới thế, sao con nỡ đối xử với bố như vậy?

– Con chỉ có một người bố duy nhất thôi, mẹ đừng có bắt con gọi ông ta là bố nữa.

Trang giận run người, cô toan định giơ tay đánh con thì Kiên vội can ngăn:

– Thôi mà em, con bé vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện thôi.

Oán hận bố dượng, con gái bỏ nhà ra đi, ngày cưới cô nhận ân hận muộn màng

Trang giận run người, cô toan định giơ tay đánh con thì Kiên vội can ngăn. (Ảnh minh họa) 

Rồi một đêm đang ngủ, Kiên bỗng thấy vợ đứng thẫn thờ bên cửa sổ. Anh hỏi vợ làm sao, Trang chỉ trầm tư nói:

– Anh à, anh đã chăm sóc mẹ con em, em thấy hạnh phúc lắm. Con bé còn non dại, anh đừng giận nó nhé. Anh là người bố tốt nên nhất định một ngày con bé sẽ hiểu được tấm lòng của anh.

Kiên không nói gì, chỉ ôm vợ vào lòng.

Hai tuần sau, một biến cố lớn xảy đến với gia đình. Trang cũng đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông trong một lần đi công tác miền Nam. Một tên lái xe say rượu mất lái đã vô tình tông thẳng vào chiếc xe chở các nhân viên của công ty. Một số người bị thương nặng, một số may mắn được cứu sống, nhưng Trang không nằm trong số đó.

Kiên sững sờ trước sự ra đi bất ngờ của Trang, Nhung thì đau đớn nhận ra từ giờ mình chẳng còn người thân thích nào nữa. Cô bé nghĩ rằng vì mẹ cô lấy chồng mới nên mới gặp phải vận xui này nên càng ghét bố dượng hơn. Hôm chôn cất mẹ xong, cô nói với bố dượng:

– Mẹ tôi mất rồi! Ông và tôi giờ coi như không liên quan gì đến nhau, tôi sẽ chuyển ra ở riêng.

– Con ở riêng làm sao được? Con mới có 16 tuổi. Làm gì có tiền?

– Kệ, tôi sẽ chuyển đến sống cùng dì Hạnh, dì ấy mới đi nước ngoài về. Ông không cần phải lo cho tôi.

Nói rồi Nhung ôm va li đi thật. Kiên khuyên can không được cũng đành chịu, ngồi thẫn thờ nhìn theo bóng Nhung, trong lòng đau nhớ lại những lời mà Trang còn sống nói với anh: “Anh là người bố tốt nên em tin rằng con bé sẽ yêu thương anh.” Vậy mà giờ đây, sau bao nhiêu năm Kiên lại một mình lẻ bóng trong căn nhà lạnh lẽo này.

Thời gian thấm thoát trôi qua, sau bao nhiêu năm ăn học, cuối cùng Nhung cũng tốt nghiệp đại học, đi làm rồi lấy chồng trên thành phố. Ngày gần cưới, Nhung về thắp cho mẹ một nén nhang, lúc ấy Kiên đang ốm làm trên giường co quắp, nhưng thấy Nhung về, anh vui lắm. Dù rất mệt mỏi nhưng Kiên vẫn cố gắng dậy khỏi giường để hỏi thăm bao năm qua Nhung sống thế nào. Nhưng vừa nói chuyện được vài ba câu thì Nhung mượn cớ bận rộn rồi đi mất.

Ngày cưới của Nhung, cô hạnh phúc bên chú rể đi chúc rượu bạn bạn bè quan khách. Đang cười nói vui vẻ, Nhung sững sờ kinh ngạc thấy bố dượng bước vào đám cưới. Nhung nói bằng giọng run run:

– Sao… sao… ông biết mà đến?
– Là dì bảo ông ấy đến!
– Dì Hạnh… sao dì lại làm thế?
– Dì biết là con sẽ không vui, nhưng nhất định dì phải đưa bố dượng con đến. Dì không muốn nhẫn tâm nhìn ông ấy chịu ấm ức nữa, ông ấy đã quá khổ rồi. Dì sẽ nói cho con biết mọi chuyện, bao nhiêu năm qua người nuôi con ăn học không phải là dì mà là bố dượng con đó. Năm đó dì đi xuất khẩu lao động về nhưng bị lừa hết tiền, dì làm sao mà nuôi con được chứ! Bố dượng con sợ con biết chuyện sẽ giận, nên ông ấy nhờ dì giữ kín chuyện này.

Oán hận bố dượng, con gái bỏ nhà ra đi, ngày cưới cô nhận ân hận muộn màng

Nghe đến đây tai Nhung ù đi, đôi mắt cay cay, bất giác cô nhận ra bao nhiêu năm qua cô thật tệ hại. (Ảnh minh họa) 

Nghe đến đây tai Nhung ù đi, đôi mắt cay cay, bất giác cô nhận ra bao nhiêu năm qua cô thật tệ hại, đối xử tệ bạc với bố dượng mà ông vẫn quan tâm lo lắng cho cô. Phương òa khóc quỳ xuống trước trước mặt bố dượng gọi hai tiếng: “Cha ơi”.

Video Con bò sợ quá khóc nức nở, rồi nó nhận ra mình đang ở nơi đâu!

Ảnh: Internet
Vũ Thành sưu tầm & biên tập.

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook