Thứ Tư, 25/01/2017 | 23:30


Ai rồi cũng phải trải qua những giai đoạn đen tối trong cuộc đời. Chính thái độ tích cực và lạc quan là thứ duy nhất có thể cứu rỗi chính chúng ta.

Đối với nhiều người, việc họ làm “giỏi” nhất đó chính là… than thân trách phận. Dẫu là cái xui lớn hay cái xui nhỏ thì người ta cũng dễ đổ thừa… ông trời, số phận, định mệnh, lỗi tại cả cái thiên hạ này…  không cần suy xét xem xui này là do mình hay do người.

“Sáng hôm nay, bước ra đường, chẳng hiểu có bước nhầm chân không mà gặp toàn đèn đỏ, suýt nữa thì trễ giờ làm, xui ghê! Chiều nay về, ngày nào cũng đi con đường đó không sao, hôm nay trời xui đất khiến thế nào mà lao vào ngay cái “ổ voi” giữa đường, làm bánh xe dập ruột, thay mất hơn trăm nghìn!”. Bạn thấy những câu than thở này có quen không? Với những trắc trở nhỏ xíu trong cuộc sống như vậy mà người ta còn muốn phát điên, huống chi những biến cố lớn không ngờ đến. Và nếu bạn vẫn còn chưa thể bỏ thói quen “bán than” này, hãy đọc mẩu chuyện có thật dưới đây, để hiểu rằng cuộc sống luôn… bất công với tất cả mọi người, không chừa một ai.

Đó là một ngày tồi tệ với một người có biệt danh là B.B., vì anh đang gặp trắc trở trong chuyện tình cảm. Không biết làm gì, anh đành dắt chú chó cưng đi dạo quanh công viên để giải tỏa căng thẳng. Và rồi anh gặp chú – một người đàn ông bán vé số đang ngồi ở công viên.

Nếu bạn nghĩ đời bạc đãi mình, hãy đọc câu chuyện có thật này
Chú bán vé số lặng lẽ ngồi nơi góc công viên.
Tay chú bị tật, chân chú dường như cũng không lành lặn. Chú mặc một chiếc áo nhàu nhĩ, đội chiếc mũ cũng đã cũ kĩ bạc màu, đang cầm một hộp cơm chỉ có vỏn vẹn miếng thịt kho, nhiều cơm, không rau. Chú chó của B.B. thì “không biết điều”, đánh hơi thấy mùi thức ăn thì cứ tiến lại gần và xin ăn, trong khi người chủ thì ngại với chú bán vé số.

Những tưởng chú sẽ ngó lơ hoặc thậm chí là đuổi chú chó đi. Nhưng không, chú lẳng lặng xé nửa phần thịt ít ỏi trong hộp cơm buồn rầu của mình cho con vật cứ hau háu nhìn. Trước hành động bất ngờ của người bán vé số, anh B.B. quyết định ủng hộ chú vài tờ vé số, sau đó hỏi chuyện thì biết nhà chú ở cách đó khá xa. Hàng ngày, chú di chuyển bằng xe đạp.

Nếu bạn nghĩ đời bạc đãi mình, hãy đọc câu chuyện có thật này
Hộp cơm không có gì nhiều nhưng chú không ngại chia sẻ với chú chó.

Chú là một người yêu chó, nên vừa thấy chó đến xin thức ăn thì thấy mến ngay. Chú còn dặn anh nên cẩn thận vì dạo gần đây bọn bắt chó lộng hành lắm. Nói đoạn, chú đứng dậy để đi về và lúc này, anh mới chợt lặng người…

Bởi chú bị mất một chân, không biết vì lí do gì. Chú tập tễnh đi đến chỗ chiếc xe đạp, leo lên và đạp bằng một chân, mọi động tác đều thuần thục, có lẽ chú đã sống cuộc sống thế này đã lâu. Anh đứng đấy nhìn theo, nước mắt chợt rơi lúc nào không hay, cứ nghĩ mãi về người đàn ông tuy khiếm khuyết cơ thể nhưng lại sở hữu một tâm hồn hoàn mĩ vô cùng…

Khi nhắc đến những từ ngữ như giúp đỡ, sẻ chia, trong đầu chúng ta thường mặc định ngay đến những hình ảnh làm từ thiện hoặc những khoản vật chất lớn. Từ đó, chúng ta dễ hình thành tư tưởng rằng sự giúp đỡ, chia sẻ chỉ nên là những thứ gì thật sự “to tát” và giá trị mà chỉ khi ta dư dả, khi đã lo đầy đủ cho bản thân và gia đình, thì mới “dám” nghĩ đến.

Nếu bạn nghĩ đời bạc đãi mình, hãy đọc câu chuyện có thật này
Đừng chần chừ khi trao đi những điều tốt đẹp.
Nhưng thật ra, trong thực tế, chỉ cần có lòng cho đi thì sẽ có nhiều tấm lòng sẵn sàng đón nhận, bởi cuộc sống này chẳng bao giờ cho ta đủ đầy thứ gì cả. Cứ như người bán vé số trên, cuộc đời đã lấy đi của chú những gì? Một bên chân, sức khỏe, sự sung túc, may mắn và có lẽ còn nhiều thứ mà chỉ qua một câu chuyện thế này, chúng ta không thể nào biết được. Nhưng chú có từ chối trở thành một người sống đẹp, biết san sẻ yêu thương với kẻ khác không? Nửa miếng thịt nhỏ xíu trong hộp cơm nghèo nàn của chú có lẽ đã trả lời cho câu hỏi ấy.

Phải thẳng thắn thừa nhận một sự thật không mấy vui vẻ rằng, cuộc sống luôn bất công với mỗi chúng ta, nhưng bù lại, nó không lấy của ai một thứ gì mà quên bù đắp lại. Bởi thế, dẫu biết ai rồi cũng sẽ đối mặt với chuỗi ngày “đen không để đâu cho hết”, chỉ muốn “chết quách đi cho rồi”, nhưng hãy dùng “vũ khí” mang tên lạc quan và tích cực để chiến đấu với chúng. Chỉ có hai thái độ sống này mới có thể giúp con người tự… cứu lấy bản thân, nếu không ta sẽ chỉ là những tâm hồn đáng chán, tự nhấn mình xuống vũng bùn mà thôi.

Hãy lạc quan, tích cực và không ngại chia sẻ, vì chỉ là may mắn đến muộn một chút thôi mà!

Theo Thethaovanhoa

Clip hay:

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook