Thứ Ba, 17/01/2017 | 22:13

Bạn bè trong lớp đứa nào cũng khoe được mẹ mua cho quần áo mới. Cậu nhìn xuống mình, bộ quần nào này đã bị sứt chỉ và rách vài chỗ, mẹ mua từ bao giờ ấy nhỉ! Thực sự cậu không thể nhớ nổi nữa, chỉ biết là lâu lắm rồi…

Kết hôn hơn 1 năm, ngày hôm nay, Thu mới được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc khi được làm mẹ. Cầm trên tay chiếc que thử thai hai vạch, Thu thấp thỏm đứng ngồi không yên, ngó nghiêng mong chồng về để báo tin mừng.

Thế nhưng, Tuấn về trong tình trạng ủ rũ, thất thểu, vứt phịch chiếc cặp xuống đất, anh nằm vật ra ghế. Thu vội lao đến hỏi han thì anh nặng nhọc trả lời rằng vì kí nhầm một hợp đồng nên anh đã bị công ty đuổi việc. Tuấn vừa dứt lời bỗng chiếc điện thoại trong túi đổ chuông, giọng mẹ chồng Thu hốt hoảng gọi báo rằng bố chồng phải nhập viện gấp vì đột qụy. Thu bàng hoàng, “tại sao mình vừa mới có thai thì gia đình lại xảy ra nhiều biến động thế này”. Rồi Thu cũng ngập ngừng nói:

“Em có thai rồi!”

Và ngay từ giây phút ấy, cả Tuấn và Thu đều thầm nghĩ rằng đứa con đang mang trong bụng là một điềm gở, là điều không may… Thu mang đứa bé gọi là hai chữ “trách nhiệm”, chứ tư tưởng không mấy thoải mái khi chờ đợi đứa con này ra đời.

Rồi em bé chào đời là con trai, bụ bẫm và rất đáng yêu nhưng cả Tuấn và Thu lại không hề vui mừng, niềm nở. Bởi cậu bé vừa chào đời thì Thu cũng nhận được đơn cho thôi việc. Cuộc sống gia đình vốn đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.

Tù túng, thiếu thốn, nộp đơn xin việc ở đâu người ta cũng trả lại, Thu và Tuấn gần như phát điên. Nhất là khi nghe thấy tiếng khóc của thằng nhỏ. Cho nên, thay vì  tiếng ru ầu ơ êm tai là những tiếng quát tháo, nạt nộ. Tuấn và Thu không hiểu vì sao, nhưng quá nhiều chuyện đã xảy đến từ khi cậu bé ra đời…

‘Mẹ ơi, Tết này mẹ bớt của em 1 cái váy để mua cho con chiếc áo mới được không?’
Ảnh: Minh họa

Căn nhà vốn rất tiện nghi nay đã phải bán đi vài thứ để trang trải cuộc sống. Nhìn nhau, Tuấn và Thu thở dài không biết bao giờ sự khốn khó này mới chấm dứt. Và rồi thật không ngờ…

Cậu con trai vừa tròn 6 tuổi thì Thu phát hiện mình lại có thai. Cầm que thử thai hai vạch trên tay, cô cũng không biết nên vui hay buồn nữa? Nào ngờ đâu…

Tuấn vui mừng trở về nhà và nói rằng hồ sơ xin việc của anh đã được chấp nhận và người ta còn trả cho anh một mức lương cao hơn công ty cũ. Thu thấy lòng vui như mở hội, ôi đứa trẻ chị đang mang trong bụng lẽ nào chính là vận may của gia đình.

Cứ thế, liên tiếp những chuyện vui xảy đến, bố chồng chị sau một thời gian dài nằm liệt đã bắt đầu đi lại được. Thu cũng đã được nhận vào làm ở một công ty khác, lương cũng cao hơn xưa. Niềm tin đứa con gái chị đang mang trong bụng là vận may càng thêm mãnh liệt. Mặc dù con gái nhỏ chưa chào đời nhưng anh chị mua sắm cho nó nhiều thứ lắm. Còn thằng bé thì…

Từ ngày mẹ có em bé, cậu gần như bị cho ra rìa hẳn. Bố mẹ chẳng còn quan tâm nữa. Đến bữa thì cho ăn, đến lúc đưa đi học, tủi thân lắm chứ! Cậu nhớ hơi ấm của mẹ, nhớ vòng tay của bố.

“Mẹ ơi, con mệt!” – Thằng bé lại gần mẹ.

“Ra kia chơi đi, đừng có mè nheo”. – Mẹ cậu quát lên giận dữ.

Nó quay người, lủi thủi đi về phòng đóng cửa rồi òa khóc. Hôm nay cậu đi học mệt quá nên gục xuống bàn, cô giáo cậu nói cậu bị sốt về bảo bố mẹ đứa đến bác sĩ. Cậu cứ nghĩ, mình ốm bố mẹ chắc chắn sẽ quan tâm hơn, thế nhưng sự thật lại khác hoàn toàn suy nghĩ và hy vọng của cậu… Bố mẹ vẫn lạnh lùng với cậu như thường ngày.

Cuối cùng mẹ cậu cũng sinh em bé. Cậu vui lắm, cậu muốn chạy lại cầm đôi tay bé nhỏ của em nhưng không được bố mẹ đồng ý nên chỉ biết đứng từ xa nhìn, rồi lại lủi thủi bước về căn phòng quen thuộc nhưng đầy lạnh lẽo ấy.

Tết gần đến…

Bạn bè lớp trong đứa nào cũng khoe được mẹ mua cho quần áo mới. Cậu nhìn xuống mình, bộ quần nào này, đã bị sứt chỉ và rách vài chỗ, mẹ mua từ bao giờ ấy nhỉ. Thực sự cậu không thể nhớ nổi nữa, chỉ biết là lâu lắm rồi.

Hôm đó về nhà, thấy mẹ mua cho em gái bao nhiêu váy vóc nhìn lung linh lắm, nó thấy thèm. Em gái ngày nào cũng có đồ mới, còn cậu thì… Ngập ngừng tiến lại gần mẹ, cậu dũng cảm lí nhí:

“Mẹ ơi, Tết này mẹ bớt của em một cái váy để mua cho con một chiếc áo mới được không?”

Dường như mẹ phớt lờ hẳn lời nói của cậu. Cậu không dám nói thêm và cứ thế lủi thủi bước vào và đóng chặt cửa phòng…

Đợt con đi, Thu mới bật khóc, sau bao nhiêu năm biến cố xảy đến vì không dám đối mặt với nó vợ chồng mình đã đổ lỗi hết lên cho đứa con thơ dại này. Thực sự bố mẹ quá sai rồi!

Cô khóc, tiếng khóc như xé lòng… Nghĩ lại mấy năm trời con sống với bố mẹ mà giống như đi ở nhờ nhà nhờ nhà người ta đói không dám ăn, lúc ốm cũng phải cắn răng chịu đựng vượt qua, đến quần áo của con mẹ cũng không nhớ mua lần cuối là từ lúc nào nữa…

Bước đến phòng cậu, Thu nhẹ nhàng gọi: “Thành ơi, lại đây với mẹ nào”.

Cậu bất ngờ chạy lại rồi hỏi, “sao thế mẹ?”

“Đợi bố đi làm về rồi bố mẹ đưa con đi mua quần áo mới nhé!”, Cô ôm chặt con và nói.

Nghe xong cậu qua bất ngờ, ơ có phải mình đang mơ không vậy? Mẹ nói mua quần áo mới cho mình. Cậu sung sướng ôm mẹ rồi òa khóc luôn…

Theo Thể Thao Xã Hội

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook