Thứ Tư, 29/03/2017 | 16:00

Một chàng trai đã chết, anh nhìn thấy một thần tiên cầm 1 va-li tiến lại gần anh. Anh và vị thần tiên đã có một cuộc đối thoại như sau.

Thần tiên: Chàng trai chúng ta phải đi rồi.

Chàng trai: Nhanh như vậy sao? Con còn có rất nhiều kế hoạch vẫn chưa làm…

Thần tiên: Rất tiếc, đã hết thời gian. Giờ đến lúc con phải đi rồi.

Chàng trai: Trong va-li của ngài có gì vậy?

Thần tiên: Là tài sản của con.

Chàng trai: Tài sản của con? Ý ngài là mọi thứ của con? Tiền bạc, quần áo…?

Thần tiên: Những thứ đó từ trước tới giờ đều không phải của con, nó thuộc về Trái Đất.

Chàng trai: Vậy đó là kí ức của con?

Khi chàng trai chết, vị thần tiên cầm đến 1 va-li chứa toàn bộ ‘tài sản’ của anh, mở ra anh bừng tỉnh ngộ

Thần tiên: Kí ức của con thuộc về thời gian.

Chàng trai: Đó là những tài năng của con?

Thần tiên: Tài năng của con thuộc về cảnh giới.

Chàng trai: Lẽ nào đó là bạn bè và người thân của con?

Thần tiên: Không, họ thuộc về cuộc hành trình cuộc đời của con.

Chàng trai: Là những đứa con và vợ con?

Thần tiên: Không, họ thuộc về trái tim con.

Chàng trai: Vậy nhất định trong vali là cơ thể của con?

Thần tiên: Không, cơ thể con thuộc về cát bụi.

Chàng trai: Vậy chắc chắn là linh hồn của con.

Cuối cùng, chàng trai đã nhận ra tài sản còn lại duy nhất của mình, đó chính là anh. Không phải thân xác mà là linh hồn con người, thứ không phải là của bề mặt, không phải là thứ sờ vào và cầm nắm được. Như vậy, tiền bạc, vật chất là gì? Tại sao con người lại chỉ vì tiền bạc, vì lợi lộc bản thân  mà tranh mà đấu? Liệu nó có đáng quý như vậy mà khiến con người hoán đổi bao nhiêu đức để có được. Còn những thứ danh, đôi khi chúng chỉ là cái vỏ ngoài nông cạn, hão huyền. Đáng trọng nhất là người tài giỏi, có danh nhưng không hề phô trương, ngạo nghễ, người tài giỏi mà không tự cao tự đại, luôn khiêm tốn, biết mình biết người… Bao nhiêu thứ con người quá coi trọng khi sống nhưng đến khi nhắm mắt xuôi tay thì mới nhận ra rằng chúng chẳng là gì cả… Quan trọng là chúng ta đối xử thế nào với cuộc sống hiện tại để tới lúc số phận an bài vị thần tiên nào đó cầm chiếc valy tới chúng ta sẽ biết rằng ta đi đâu có gì mang theo mà lòng thanh thản.

Quỳnh Chi

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook