Anh là chủ sở hữu một khối tài sản lớn, một ngày muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên đã bắt xe bus giữa dòng người đông đúc…
Anh tò mò quan sát những người xung quanh, phát hiện phía trước có người phụ nữ mang thai, phía sau có người già, tuy chỉ là khoảng thời gian rất bình thường nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày càng có nhiều người lên xe. Trong khi anh đang chăm chú ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp ở phía đối diện, đột nhiên có một tiếng hét chói tai cất lên: “Anh không thể nhường ghế ngồi cho người khác à? Không đáng mặt đàn ông gì cả!”
Anh sợ hãi tới mức mở to mắt, phát hiện trước mắt là một người phụ nữ đang bế con, người mở miệng chính là người phụ nữ xấu xí đứng bên cạnh. Cô nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nói anh đấy!”
Tất cả ánh mắt trên xe trong chớp mắt liền đổ dồn vào anh. Anh xấu hổ, lập tức đứng dậy nhường ghế. Trước khi vội vàng xuống xe, ánh mắt tức giận của anh lườm nguýt người phụ nữ xấu xí.
Thật bất ngờ, khi anh tuyển dụng nhân viên mới thì người phụ nữ xấu xí trên xe bus lại xuất hiện. Cô chợt nhận ra anh, bắt đầu lo lắng, toát mồ hôi lạnh. Anh cố tình gây khó dễ cho cô, nói: “Cô phải lau giầy cho tất cả chúng tôi thì cô mới có cơ hội trúng tuyển.”
Người phụ nữ đứng ở đó một lúc và do dự thật lâu, tuy cô có bằng cấp và năng lực rất tốt, nhưng vì tướng mạo xấu xí nên đã bị rất nhiều công ty từ chối. Hơn nữa, cô còn có áp lực kinh tế lớn, hiện tại cơ hội đang đứng trước mắt cô, nhưng liệu có thể nhẫn nhịn được không?
Anh đắc ý nghĩ: “Không phải cô rất bản lĩnh sao? Sao không có động tĩnh gì?” Anh còn không ngừng lên tiếng thúc giục, chính là muốn xem bộ dạng tội nghiệp của cô, vì anh nghĩ cô ta sẽ không khuất phục.
Không ngờ cô cầm bàn chải, ngồi xổm xuống bắt đầu lau giầy cho ban giám khảo, khiến ông chủ ngẩn người nhấc chân lên vắt chéo.
Anh đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng, người phụ nữ xấu xí lại khiến anh bối rối. Tuy cô mắng anh trên xe bus nhưng xuất phát điểm là tốt, hơn nữa cô lại có điểm số bài thi viết vượt xa những người khác. Đợi cô lau giầy xong, anh liền tuyên bố cô đã trúng tuyển.
Cô không mừng rỡ hay hét lên, cô từ từ cảm ơn và nói: “Tính cả ông, tổng cộng tôi lau 5 đôi giày cho tất cả các vị phỏng vấn, mỗi đôi là 20 nghìn, xin ông trả cho tôi 100 nghìn. Sau đó, tôi mới có thể đến làm việc.”
Sau khi anh trả 100 nghìn xong, anh nhìn thấy người phụ nữ đưa tiền cho một người ăn xin ở ngoài cửa.
Kể từ đó, ông chủ rất nể phục cô gái, mà năng lực làm việc của cô rất xuất sắc. Sau này, anh hỏi cô: “Lúc trước, tôi làm khó cô như vậy, trong lòng cô có cảm thấy oán hận không?”
Cô trả lời một cách thông minh: “Tôi cúi người chỉ là để có một cơ hội ngóc đầu lên.”
Câu chuyện này cho thấy nhất thời “cúi người” không có nghĩa là vĩnh viễn đánh mất tôn nghiêm, lưng càng cúi thấp mà vẫn giữ được phẩm giá cốt cách, đầu càng có thể được ngẩng cao.
Huy Hoàng
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.