Suốt 10 năm nay, ở cây cầu đi bộ X không ai còn lạ lẫm với hình ảnh của Toàn, chàng trai thẫn thờ ngồi ở đó không biết làm gì. Nhiều người cho rằng cậu ta bị điên nên xua đuổi bằng được, người thì cho rằng cậu ta vô gia cư không có nơi nào để đi nên coi cây cầu này là nhà.
Tuần nào cũng thế cứ tầm 5h chiều chủ nhật là Toàn có mặt ở cầu, tay mân mê chiếc vòng tay cũ kỹ, thi thoảng cười phá lên rồi lại gào khóc ầm ĩ khiến mọi người sợ hãi. Sợ cậu này có vấn đề về thần kinh nhiều người bàn nhau đưa cậu ta đến phường để giải quyết nhưng đâu lại đóng đấy. Mặc kệ người người xua đuổi, nói cậu ta điên, biến thái… cậu vẫn ngồi yên đấy không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Rồi 1 ngày chủ nhật nọ trời mưa tầm tã, cậu chạy lên cầu người ướt sũng và lạnh run lên. Mấy người trú mưa gần đó nghĩ cậu bị điên nên đứng xích ra không muốn dính cái mùi hôi hám, dở người của cậu. Trời mưa, cậu khóc, cậu đưa tay ra hứng những giọt mưa đang rơi xuống mà miệng lẩm nhẩm 1 bài hát gì đó rồi tự cười 1 mình. Đêm hôm đấy cậu không về nhà, cậu ngủ lại cây cầu đó cùng với mấy người vô gia cư giữa thời tiết lạnh cắt da cắt thịt.
Lạnh không ngủ được Toàn ngồi dậy suy nghĩ thì chết sững khi thấy người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi ăn mặc rách rưới, trông có vẻ lam lũ trên tay cầm một cái bao đựng đầy đồ phế liệu. Nhận ra đó chính là người mà mình cần tìm, Toàn đứng dậy cổ họng nghẹn đắng dùng hết sức lực thốt lên.
– Mẹ, mẹ Linh ơi… con là thằng Tý của mẹ đây. Mẹ ơi, mẹ ơi.
Nghe giọng nói quen thuộc đó, người phụ nữ lầm lũi bất giác nhận ra đó là tiếng đứa con trai bé bỏng của mình ngày nào, cô đứng sững lại, đôi mắt dường như đã nhoè lệ, nhựng không hiểu sao cô thốt lên một tiếng đầy sợ hãi: “Không cậu nhận lầm người rồi chàng trai trẻ, ta không phải mẹ của cậu đâu”
– Không đúng là mẹ Linh rồi, con không có nhận lầm người đâu.
Toàn khóc lóc vội vàng lao đến toan ôm lấy người phụ nữ, thì bỗng người phụ nữ cúi mặt xuống, xua tay về phía cậu và lớn tiếng quát:
– Không cậu đừng có qua đây, đừng đụng vào người tôi.
Toàn ngồi sụp xuống, mếu máo, nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
– Mẹ ơi, đúng mẹ mà, sao mẹ lại nhẫn tâm với con vậy? Mười năm nay mẹ bỏ con đi không một lời từ biệt, mẹ có biết con nhớ mẹ nhiều lắm không? Con ngày nào cũng chỉ muốn được ôm mẹ mình như bao đứa bạn khác mà không được, hàng xóm láng giềng nói mẹ chê nhà mình nghèo, bỏ con ở lại với dì Hạnh mà đi lấy chồng khác, nhưng con không tin, con biết mẹ vì không muốn truyền bệnh của mình sang cho con nên đã bỏ đi không một lời từ biệt, 10 năm qua mẹ vẫn đi nhặt rác gửi tiền về cho con ăn học, con biết hết rồi, dì Hạnh đã nói cho con mọi chuyện rồi.
Người phụ nữ cũng oà khóc, cô dựa mình vào thành cầu trong đau đớn, miệng lẩm bẩm liên hồi “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, hãy tha lỗi cho mẹ”. Cô toan chạy đi thì bỗng nhiên, một người phụ nữ xuất hiện giọng nói vang lên:
– Chị Linh à! về nhà đi chị, chị đừng tự làm khổ mình nữa được không? Dù có chuyện gì thì chị em có nhau, mẹ con có nhau. Em không để chị phải chịu khổ một mình nữa đâu.
– Dì Hạnh, dì đừng để mẹ con đi nữa gì ơi!
Toàn vội kêu lên khi nhìn thấy dì Hạnh.
– Chị Linh à, 10 năm nay em đã giúp chị giấu tất cả mọi chuyện, nuôi Toàn lên người, ngày nào cũng chứng kiến nó đau khổ buồn bã, em không chịu nổi, giờ em không giúp chị nữa đâu.
– Hạnh..em, chị xin lỗi, chị không thể, em cũng biết điều đó rồi còn gì.
Người phụ nữ nhặt rác đau khổ đáp lại.
– Không? Chị hãy về nhà đi, bệnh của chị bây giờ y học đã tìm được phương cách chữa trị rồi, đã 10 năm qua đi rồi mà chị, chị về nhà cho em và cháu chăm sóc, bù đắp cho chị những năm tháng cơ cực mà chị đã phải chịu đựng.
Những người trên cầu hôm đó đã chứng kiến hết câu chuyện của Toàn, ai cũng hối hận vì trước kia đã xua đuổi hắt hủi cậu. Biết Toàn đã phải chờ đợi mẹ 10 năm, mọi người đều vô cùng xúc động, nhưng một điều quan trọng hơn là họ cảm nhận được niềm hạnh phúc của 3 con người khốn khổ khi cuối cùng, cả Toàn, mẹ và dì lại được trở về bên nhau.
sưu tầm
Vũ thành biên tập
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.