Chị tôi mất ngót nghét đã 7 năm vì căn bệnh ung thư vú hiểm nghèo. Khi ấy chị mới 24 tuổi và kết hôn chưa được 2 năm. Ngày chị mất anh rể tôi không khóc mà chạy đôn chạy đáo lo tang sự cho chị. Mọi việc xong xuôi, lẽ ra anh rể phải là người đau buồn nhiều nhất nhưng những ngày sau đó, anh vẫn kiên cường, còn qua lại chăm sóc an ủi bố mẹ tôi.
Khi chị tôi lấy chồng thì không chỉ mọi người trong nhà, mà cả bạn bè chị cũng phản đối. Chị tôi đảm đang, hiền dịu. Chị không xinh nhưng rất duyên, không biết có phải vì vậy không mà xung quanh chị luôn có rất nhiều ‘vệ tinh’. Thế nhưng chị lại lấy Sơn, một viên chức bình thường, chẳng tiền cũng chẳng quyền. Bố mẹ lúc nào cũng phân tích gia cảnh người này, điều kiện người nọ rồi so sánh với anh con rể tương lai. Nhưng chị gạt đi hết, chị nói rằng những người đó tuy điều kiện tốt nhưng tính cách không thể bằng anh Sơn được. Thuyết phục mãi không được thì hai cụ cũng đành gật đầu để chị đi lấy chồng.
Anh Sơn không giỏi ăn nói nhưng lại là người rất chịu thương chịu khó. Mỗi khi nhà vợ có việc anh đều rất nhiệt tình qua giúp, không nề hà việc gì, từ thay cái bóng đèn cho đến sửa điều hòa. Anh coi việc nhà vợ như việc của mình, vì vậy mà bố mẹ tôi cũng dần có thiện cảm với anh.
Dù có nhiều ‘vệ tinh’ vây quanh, nhưng chị lại lấy Sơn, một viên chức bình thường, chẳng tiền cũng chẳng quyền.
Có điều bố tôi vẫn băn khoăn vì anh không kiếm được nhiều tiền. Có lần bố tôi bất chợt sang chơi, thấy hai vợ chồng đang ăn cơm, mâm cơm vô cùng đạm bạc chỉ có ít rau với một đĩa thịt luộc. Bố tôi có ý trách anh vì để con ông khổ.
Anh lặng lẽ không nói gì. Về nhà bố tôi kể chuyện, mẹ tôi mắng bố, sợ bố nói thế làm anh tự ái, lại trút giận lên vợ. Nhưng về sau chị tôi kể lại, tối hôm ấy anh cứ gặng hỏi chị xem lấy anh chị có khổ quá không, chị chỉ bảo: “Em chưa bao giờ hối hận vì lấy anh.“
Sau lần ấy, anh Sơn tập tành buôn bán mong kiếm thêm đồng ra đồng vào lo cho vợ. Tuy nhiên con người anh chất phác, anh buôn có ba tháng mà lỗ cụt cả gốc, hai vợ chồng lương đã thấp lại phải gánh thêm một khoản nợ. Lúc này mẹ tôi lén bố đưa tiền cho chị tôi trả nợ. Món tiền ấy bà coi như không cần anh chị trả lại.
Ngoài việc hơi nghèo thì anh rể tôi chẳng có điểm gì để chê. Năm tôi thi đại học, anh cũng nghỉ làm đưa đón em vợ đi thi, lo lắng cho tôi như bố vậy. Tôi ra khỏi cổng đã thấy anh đứng sẵn, đưa nước mát cho uống rồi hỏi han: “Dì làm bài được không?” (anh chị chưa có con nhưng anh vẫn gọi tôi thế).
Ít lâu sau, anh được giới thiệu cho một công việc lương cao hơn. Từ đấy anh chị cũng đỡ vất vả.
Ít lâu sau, anh được giới thiệu cho một công việc lương cao hơn. Từ đấy anh chị cũng đỡ vất vả.
Nhưng cũng chẳng vui được bao lâu thì một hôm chị tôi thấy đau ngực, khó thở, cũng từ lúc đó mới phát hiện ra bệnh ung thư vú giai đoạn hai. Từ đó chị yếu hẳn, ốm đau liên miên, phải nghỉ làm. Thời gian đầu anh chăm sóc chị tận tình lắm, bố mẹ tôi thấy thế cũng yên tâm. Nhưng một hôm anh sang nói chuyện với bố mẹ tôi, xin cho chị về nhà mẹ đẻ, nhờ bố mẹ chăm hộ vì anh bận làm không chăm chị tốt được. Bố tôi giận lắm, nghĩ anh thoái thác trách nhiệm, chăm vợ ốm chịu không nổi khổ. Khi anh về, ông còn dằn mặt: “Anh không phải tới nữa“
Cuối tuần nào anh cũng tới chăm chị, mang theo thuốc và một ít hoa quả. Mẹ tôi thấy vậy nhưng cũng khó chịu trong lòng, nghĩ rằng anh ta làm cái gì mà cả tuần mất hút, đến cuối tuần mới thấy xuất hiện, hay là có người khác, bồ bịch rồi. Chị tôi cũng biết được, bảo mẹ: “Anh ấy bận làm thật, bố mẹ đừng trách anh ấy.“
Mãi sau này, nhà tôi mới biết lúc đó anh ngày nào cũng làm thêm đến tận khuya, rồi đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc cho chị.
Mãi sau này, nhà tôi mới biết lúc đó anh ngày nào cũng làm thêm đến tận khuya, rồi đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc cho chị.
Ốm gần 1 năm thì chị tôi mất. Bố tôi xác định mình mất con thì mình thiệt. Còn hai anh chị chưa có gì ràng buộc nên coi như thôi.
Nhưng chị mất rồi anh vẫn qua lại chăm sóc cho bố mẹ tôi, vẫn gọi họ là bố mẹ. Mẹ tôi bảo ở lại ăn cơm anh ở lại chứ không nề hà.
Hai năm trước, bố tôi nằm viện. Anh xin mẹ tôi cho trông bố vì nhà tôi không có con trai. Tiền viện phí anh trả hết. Lúc bố ra viện, mẹ tôi gọi anh đến gửi lại tiền, nói thế nào anh cũng không nhận, anh còn bảo: “Khi xưa con buôn bán thua lỗ, không phải mẹ đưa tiền cho nhà con trả nợ thì con đã nợ ngập đầu”.
Suốt 7 năm, dù chị tôi đã không còn, nhưng anh cứ qua lại nhà tôi như thế. Bố mẹ tôi đã hiểu được tấm chân tình của anh nên coi anh như con trai trong nhà. Lúc tôi cưới, bố tôi còn gọi anh về hỏi ý kiến để lo cho em.
Suốt 7 năm, dù chị tôi đã không còn, nhưng anh cứ qua lại nhà tôi như thế.
Mãi năm ngoái, anh mới có bạn gái. Bố mẹ tôi ngậm ngùi. Thế rồi anh đến, thắp hương cho chị tôi, thưa chuyện với bố mẹ. Mẹ tôi cầm tay anh bảo mong anh hạnh phúc, chị tôi mất cũng lâu rồi, anh không thể ở vậy mãi được. Ngày anh cưới bố mẹ tôi cũng đến chung vui.
Bây giờ, thỉnh thoảng anh lại đưa cả vợ con đến nhà thăm bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi coi cả hai như con còn tôi cảm thấy may mắn vì mình có được một người anh rể tuyệt vời như vậy.
Nguồn: Sưu tầm
Mai Hạ biên tập
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.