“Giá trị của đàn ông được đo bằng sự nể trọng của người thân chứ không phải số lần lên giường với phụ nữ rồi huênh hoang trên bàn nhậu”.
Anh Hồng Hải là một thạc sĩ mỹ thuật, hiện có công ty kinh doanh trong nước và có một showroom bán tranh, đồ thủ công, hoa tươi ở Mỹ. Anh đã có gia đình và một em bé 3 tuổi. Quá trình học tập, sinh sống và làm việc thường xuyên trong và ngoài nước nhiều nên anh thấy chuyện đàn ông làm việc nhà là bình thường, thậm chí là điều bắt buộc.
Khi đàn ông vá quần
Mà lại là quần… đàn bà
Một cái áo dài cưới cho mướn có 160 đô la mà đem qua tiệm giặt ủi kế bên, hỏi giá hấp, họ bảo 60 đô la. Thôi khỏi đi. Làm vậy rồi bốc cái gì mà ăn?
Xách về, bỏ ra cỡ nửa tiếng giặt tay và ủi. Ba cái ren riếc lụa liếc này, vèo một cái là khô. Giặt tới cái quần, phát hiện người vừa trả đã làm tét một đường. Thôi chết, sáng mai lại có khách khác mướn đúng cái này. Sao giờ ta? Chạy qua tiệm giặt ủi (kiêm sửa quần áo) mượn cây kim và xin cọng chỉ. Cô chủ cho luôn. Bỏ thêm năm phút vá, bộ áo dài thơm phức thẳng thớm đã được treo sẵn đó, chờ khoác lên người một cô dâu xinh đẹp về nhà chồng.
Đọc tới đây, sẽ có nhiều anh (nhất là những người sống trong nước) trề môi nhíu mày “Ui, cái thằng đàn ông mà đi làm việc đàn bà”.
Nè mấy anh, để tôi kể cho nghe. Trong nhà tôi, những thứ mấy anh cho là việc đàn bà ấy, toàn được làm bởi đàn ông. Chú tôi đi làm hãng về sớm, những buổi chiều thường nhảy vô máy may ngồi đạp phụ thím. Muốn cắt lai cái quần hay sửa cái áo, chú tự làm. Và những việc lau nhà, giặt đồ, đổ rác hay thậm chí nấu ăn, rửa chén, chăm con, phần lớn là việc của mấy chú. Không riêng gì gia đình tôi. Ở xứ này, đàn ông Mỹ hay đàn ông Mỹ gốc gì đó, phần lớn đều vậy.
Cái lối áp đặt việc đàn ông, việc đàn bà được bơm vào đầu, vào máu các anh từ ngàn đời nay, từ một trong những tư duy kém văn minh nhất của con người: Trọng nam khinh nữ. Phụ nữ, dù ở đâu, cũng đều thiệt thòi hơn chúng ta rất nhiều rồi. Tất cả những việc chúng ta làm, họ đều có thể. Nhưng có một việc chúng ta dù muốn cũng không thể làm được như họ: Mang nặng đẻ đau cho chúng ta những đứa con. Vậy, ai cho chúng ta cái quyền bắt họ phục dịch mình?
Chia sẻ của anh Hải nhận được nhiều sự đồng tình, chia sẻ. |
Có cô nhà văn gì đó kêu đại ý rằng “Đàn ông mà về nhà chỉ biết nằm ườn ra đó ăn rồi ôm tivi chẳng khác gì con heo”. Mấy anh nghe vậy, lồng lộn lên chửi như hát hay. Tôi lại thấy cô ấy đúng đó chứ.
Còn cái này nữa. Đàn ông bên này ngoan và giỏi hơn các anh. Ngoan vì đi làm xong về nhà, không la cà quán nhậu hay bia ôm bia ấp. Giỏi vì anh nào cũng có một tủ đồ nghề để nhà hư gì hay cần thêm bớt gì, tự lôi ra mà sửa. Nói thật, tôi đây, khi sống trong nước, dù chẳng bù khú nhậu nhẹt nhưng cần đóng cây đinh treo tranh cũng bốc điện thoại lên. Qua đây thì khác. Ráp cái bàn cái tủ như chơi.
Nói dông nói dài cũng chỉ để rút ra rằng một người đàn ông sẽ rất đàn ông nếu biết cần kiệm, nếu biết kề vai dang tay đỡ đần vợ mình, dù việc nặng hay nhẹ. Đó mới là một người đàn ông văn minh. Và, giá trị của một người đàn ông được đo bằng sự thương mến và nể trọng của người thân dành cho chứ không phải số lần lên giường với những người phụ nữ đã đi qua đời mình rồi huênh hoang trên bàn nhậu (hoặc hồi ký).
Chị em hỡi, hãy tránh xa những gã mở miệng ra toàn nói chuyện quốc gia đại sự nhưng không nối nổi cái cầu chì hay thông được cái cống nghẹt. Và nếu đã lỡ lấy rồi thì cứ mặc nó ôm tivi hay iPad bàn chuyện quốc gia, chị em cứ làm đẹp lên ra đường đi chơi, bỏ mặc nó với cái nhà đầy rác đi.
Đừng tin và sống theo mấy câu “phụ nữ Việt đảm đang, hy sinh, chịu đựng…” gì gì đó. Bọn họ khen để lợi dụng chị em đấy.
Đọc xong cái này, rủ đám bạn về nhà nhậu tưng bừng, nhảy nhót cuồng loạn cho tôi. Ngày mai, gã chồng không chịu vá, bắt anh ta mua đồ mới.
Hồng Hải
Nguồn: VnExpress
Chưa có bình luận.