Thứ Bảy, 04/02/2017 | 14:30

Những gì chúng ta làm cho chính bản thân mình sẽ biến mất cùng chúng ta. Nhưng những gì chúng ta làm cho người khác và cho thế giới này thì sẽ tồn tại vĩnh viễn và bất tử!

Tôi là y tá kiêm lễ tân một phòng khám tư nhân nhỏ trong thị trấn. Hôm đó, tôi còn nhớ là trong một buổi sáng trời nặng mây sầm sì, lúc đó là khoảng 8h30 sáng, một cụ ông đã khá cao tuổi, khoảng trên 80, tới phòng khám để nhổ một chiếc dằm đâm sâu vào ngón tay cái của ông.

‘Bà ấy không nhận ra bác nữa, nhưng bác vẫn biết bà ấy là ai mà’ cụ ông nói xong, cô y tá nổi da gà…
(Ảnh minh hoạ: Internet)

Ông nói rằng ông đang rất vội vì ông có một cuộc hẹn vào lúc 9h sáng. Tôi đã nói ông ngồi chờ và biết rằng phải tới khoảng hơn một tiếng nữa mới có bác sĩ tới chăm sóc trường hợp của ông. Tôi thấy ông xem đồng hồ liên tục, và vì tôi cũng không bận rộn gì với bệnh nhân khác, nên đã quyết định xem xét vết thương giúp ông.

Trong khi tôi đang hý hoáy chăm sóc vết dằm đâm trong ngón tay của ông, tôi cũng hỏi han ông có hẹn với bác sĩ khác trong sáng nay hay không, vì thấy ông tỏ ra vội vã đến thế. Trong tâm tôi nghĩ rằng ở tuổi cao như ông mà hẹn thì chắc chỉ có hẹn bác sĩ.

Người đàn ông nói với tôi rằng không, ông không hẹn bác sĩ nào nữa, và rằng ông phải tới nhà dưỡng lão để dùng bữa trưa cùng vợ. Tôi hỏi thăm ông về sức khỏe của bà. Ông nói rằng bà đã vào nhà dưỡng lão một thời gian và bà đã mắc chứng Alzheimer.

Khi chúng tôi nói chuyện, tôi hỏi ông liệu bà có khó chịu không khi ông đến muộn không. Ông trả lời rằng bà đã không còn biết ông là ai và đã không nhận ra ông từ cách đây 5 năm 9 tháng rồi.

Tôi ngạc nhiên hỏi ông: “Sáng nào bác cũng tới đó, ngay cả khi bác gái không còn biết bác là ai nữa ư?”

Ông mỉm cười hiền hậu đập đập lên bàn tay tôi và nói: “Bà ấy không còn nhận ra bác nữa, nhưng bác, bác vẫn biết bà ấy là ai mà. Bác đã yêu thương bà ấy với tất cả trái tim và tâm hồn mình, và với bác thế là đủ”.

‘Bà ấy không nhận ra bác nữa, nhưng bác vẫn biết bà ấy là ai mà’ cụ ông nói xong, cô y tá nổi da gà…
(Ảnh: Internet)

Bác đã yêu thương bà ấy với tất cả trái tim và tâm hồn mình, và với bác thế là đủ! 

Tôi cố giữ không để rơi nước mắt, nhưng nổi da gà, và nghĩ rằng đó là chính là kiểu tình yêu mà tôi mong muốn có được trong đời. 

Tình yêu đích thực là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã có, sẽ có và thậm chí là không còn có nữa… 

Những gì chúng ta làm cho chính bản thân mình sẽ biến mất cùng chúng ta. Nhưng những gì chúng ta làm cho người khác và cho thế giới này thì sẽ tồn tại vĩnh viễn và bất tử!

Hà Phương Linh

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook