Thứ Năm, 20/04/2017 | 00:35

Trước đây, Mã Cường phạm sai lầm giết người bị kết án 10 năm tù. Trong suốt thời gian ngồi tù, cha mẹ anh không để mắt tới, vợ mới cưới cũng không thấy bóng dáng. Anh biết rõ cha mẹ oán trách mình hủy hoại hạnh phúc gia đình nên không đến thăm, nhưng vợ mới cưới của anh chắc là đã bỏ nhà ra đi, có lẽ đã tái hôn.

Anh đứng ở trước cửa trại giam u sầu một lúc lâu, chỉ mang theo ba lô đơn giản từng bước rời khỏi đây. Anh quay lại nơi ở cũ, không ngờ chủ nhân ngôi nhà nói cho anh biết chủ cũ đã bán ngôi nhà này từ 10 năm trước và không biết đi đâu.

Ngôi nhà này vốn do anh mua. Hôm nay, người đi nhà trống, anh đứng ở dưới lầu nhất thời mơ hồ, không biết đi đâu để tìm cha mẹ.

Đột nhiên, anh nghĩ cha mẹ có trở về quê hay không? Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng tìm một vài người bạn ngày xưa để mượn tiền về quê. Không ngờ bạn bè ngày xưa đã thay đổi liên lạc, bất đắc dĩ anh phải tìm một công việc để kiếm tiền trước tiên. Nhưng người ta biết rõ anh đã từng ngồi tù nên không muốn thuê, cuối cùng không có cách nào khác, anh đành phải đến công trường khiêng gạch. Sau nửa tháng, anh cũng cầm được vài đồng tiền lương ít ỏi mua vé về quê.

Xe khách đã đến đầu làng, sau khi xuống xe, anh Cường kinh ngạc nhìn quê hương mà 10 năm qua không thấy, có một loại cảm giác hoài niệm lẫn chút sợ hãi. Một lúc sau, anh mới nhanh chóng đi hướng về nhà.

Anh đi đến cửa mà không dám vào, chỉ đi loanh quanh trước cửa. Lúc này, một thiếu niên đeo cặp sách đi tới nhìn anh vài lần, hỏi anh là ai, tại sao lại đi dạo trước cửa nhà mình.

Anh Cường sững sờ, kinh ngạc nhìn thiếu niên, tay run rẩy đút trong túi quần, hết nửa ngày mới hỏi đây có phải là nhà họ Mã hay không.

Thiếu niên gật đầu, đề phòng nhìn chằm chằm vào anh. Đúng lúc này, cửa mở ra, một người phụ nữ hơn 30 tuổi từ bên trong đi ra, trông thấy cậu bé liền mỉm cười và vẫy tay:

“Con trai, đang nói chuyện với ai thế, mẹ dặn bao nhiêu lần rồi, không được nói chuyện với người lạ.”

Anh Cường nghe thấy giọng nói này, đột nhiên quay đầu nhìn lại, thật đúng là vợ của anh, Thanh Tú. Cô đã không còn xinh đẹp như lúc xuân thì, trông tiều tụy và xanh xao, trên đầu đã có vài sợi tóc trắng. Anh Cường cố nén xúc động, cúi đầu kêu lên một tiếng: “Thanh Tú”.

Thanh Tú nhìn về phía anh một hồi lâu rồi mới bước nhanh tới nắm lấy tay anh, chưa kịp nói chuyện nước mắt đã rơi xuống. Cậu bé nhìn anh nghi hoặc không thôi.

Anh Cường gặp lại vợ, cũng nhìn thấy mẹ, càng biết rõ cậu bé kia chính là con của mình. Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp tình cảnh như vậy. Mẹ anh nằm liệt giường, không thể tự ăn uống, tất cả đều là nhờ vợ anh chăm sóc. Còn cha anh thì ở trên bàn thờ, ông qua đời do bị tai nạn xe hơi khi anh vừa vào tù không lâu.

Thì ra, 10 năm trước, khi cha mẹ biết anh phạm tội ngộ sát phải đi tù, mẹ anh ngất xỉu ngay tại chỗ, bị tắc nghẽn mạch máu não dẫn đến liệt nửa người. 10 năm qua, Thanh Tú không phản bội anh, cô bán nhà để chữa bệnh cho mẹ chồng. Cuối cùng không có cách nào đành phải trở về quê, vừa chăm sóc mẹ già, vừa mang thai nặng nề trong khi làm việc.

Sau khi anh Cường đi tù, Thanh Tú mới biết mình mang thai. Tuy nhiên, khi đó cha chồng qua đời, mẹ chồng nằm viện chữa bệnh, một thân một mình lo việc nhà rồi chăm mẹ, cô không có thời gian đi thăm chồng. Có quá nhiều chuyện chồng chất khiến cô mệt mỏi, suy sụp mà ngất đi. Lúc ốm nghén, cô rất khó chịu, khổ sở, sau đó trong tình trạng không có tiền, cô đưa mẹ chồng trở về nông thôn. Khi sinh con ra, một mình cô vừa chăm sóc con, vừa chăm sóc mẹ, lại còn phải làm việc, đã không còn quan tâm tới chồng đang ngồi tù. Nhiều lần cũng muốn đến thăm chồng, nhưng cô mà đi thì ở nhà mẹ già không có ai chăm sóc, bà có tự làm được việc gì đâu? Còn cả thằng bé con nữa, cũng không thể để nó ở nhà một mình với bà được. 

Trong suốt 10 năm, cô kiên trì như vậy, dù có lúc mệt mỏi nhưng chỉ dám vụng trộm khóc giữa đêm. Nhưng chỉ cần nhìn thấy con trai, cô lại tràn đầy hi vọng, ngập tràn niềm vui.

Hôm nay, anh Cường trở về, cô càng vui mừng, còn có chút áy náy, cảm thấy 10 năm không đi thăm anh, không biết chồng có tức giận hay không.

Lúc này, anh Cường nước mắt lưng tròng, ôm vợ gào khóc. Đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng chứng kiến vợ mình vì cả gia đình cống hiến tuổi thanh xuân, chờ chồng trở về, anh cảm thấy ngực đau dữ dội, ôm chặt lấy vợ không buông.

Bên cạnh, con trai anh chỉ lẳng lặng nhìn xem, cũng không gọi cha, không nói chuyện, vẻ mặt bình tĩnh, không hiểu nó đang suy nghĩ gì.

Anh Cường biết mình không thể quá vội vàng, cần có thời gian đển bồi đắp tình cảm cha con, trong lòng anh thầm hứa hôm nay trở về dù thế nào cũng không để cho vợ bị liên lụy và chịu khổ thêm nữa.

Anh ngồi tù 10 năm không một ai đến thăm, tưởng bị gia đình vợ con ruồng bỏ, ra tù nhà cửa đã trở thành…

Từ ngày hôm sau, anh Cường gánh vác hết tất cả công việc nhà, ruộng vườn, một ngày ba bữa cơm và chăm sóc mẹ già. Mỗi ngày anh đều bận rộn nhưng lại rất vui vẻ, hạnh phúc, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt dịu hiền của vợ, càng khiến lòng anh ấm áp, tràn đầy năng lượng. Anh nhận thầu 200 mẫu đất trong làng để gieo trồng hoa quả. Do anh không có tiền nên phải ghi nợ, đợi kiếm được tiền rồi trả lại.

Tuy con trai anh vẫn chưa gọi bố nhưng mối quan hệ được cải thiện rất nhiều, đôi khi con trai còn chủ động nói chuyện với anh, dù không nhiều lắm nhưng cũng khiến anh vui cả ngày.

Ba năm sau, anh Cường xây dựng một căn nhà nhỏ trong làng, còn thuê công nhân chăm sóc vườn trái cây. Mỗi ngày anh đều bận rộn với vườn trái cây, đến tối mới chậm rãi đi dạo cùng vợ con trên con đường làng nhỏ.

Trong ba năm, hành động của anh khiến con trai cảm động và gọi cha anh là cha. Sau giờ tan học, cậu đi cùng với cha đến vườn trái cây bề bộn. Anh chưa bao giờ dám nghĩ có một cuộc sống như vậy và biết rõ tất cả những điều này đều là vợ cho anh.

Nếu ba năm trước, anh trở về không nhìn thấy vợ, mẹ già và con trai thì anh đã không biết sống ra sao. Vì vậy, trong lòng anh, ngoài mẹ ra, người anh yêu thương nhất chính là vợ. Mỗi tối anh đều tự tay rửa chân cho vợ, giặt bít tất. Ba năm rồi, anh đều kiên trì làm như vậy, anh cảm thấy mình làm tất cả những điều này cũng không bù đắp được công ơn 10 năm của vợ đối với gia đình này.

Huy Hoàng

Nguồn: ĐKN

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook