Đời người tựa như cánh cửa, có người lạc quan khi ở bên trong, có người lại vui vẻ khi đứng bên ngoài. Kỳ thực, có rất nhiều thứ không biết như thế nào mới là tốt nhất, chỉ cần bạn cho là đáng giá thì mới là tốt nhất…
Bốn nỗi khổ lớn của đời người là gì?
Một là nhìn không thông chính mình: Không nhìn thấy được bản thân mình lạc trong vòng luẩn quẩn, không thấy vết thương của mình sau mỗi lần tranh đấu, không nhìn thấy nơi yên tĩnh ở phía sau sự sầm uất vô vị, chính là một nỗi khổ lớn của đời người.
Hai là luyến tiếc: Luyến tiếc sự ưu việc của bản thân trong quá khứ, luyến tiếc những sự việc không tới nơi tới chốn đã từng làm, luyến tiếc những hư vinh, những tiếng vỗ tay đắc thắng. Sống trong luyến tiếc thì cả đời sẽ dằn vặt không yên.
Ba là không thể đứng dậy sau thất bại: Cuộc sống ai mà chưa từng thất bại, nhưng nếu thất bại mà lại gục ngã, không thể đứng dậy được thì phần đời còn lại có lẽ chỉ là những lời than trách mà thôi.
Bốn là không thể vứt bỏ: Không buông bỏ được người và sự việc đã đi xa, không vứt bỏ được những mặc cảm về tội lỗi trong quá khứ sẽ giống như mang theo tảng đá khi đi đường dài vậy, thật khổ, thật mệt.
Bạn đã hiểu rồi, vậy bạn có muốn thay đổi hay không?
……….
1. Một đời người, không phải tốt đẹp như trong mơ, cũng không xấu như trong tưởng tượng.
Phía sau mỗi người đều có nỗi đau ẩn chứa, đều có nỗi khổ không thể nói ra bằng lời. Mỗi người đều bước đi trên con đường của mình. Chỉ cần nhớ:
“Khi lạnh hãy mặc thêm áo khoác cho mình;
Khi đói mua cho mình một cái bánh;
Khi đau hãy tự cho mình một chút kiên cường;
Khi thất bại thì tự đặt cho mình một mục tiêu, hãy chịu đau đứng dậy sau khi bị té ngã, hãy đích thực là chính mình.”
2. Không nên lấy tiêu chuẩn của mình để đặt yêu cầu cho người khác, cũng không nên đeo kính màu để nhìn người khác.
Bởi vì mỗi người đều có sở thích, cá tính, giá trị, cũng như số mệnh của riêng họ. Những điều bạn thấy không thuận mắt, cũng không nhất định là điều không tốt.
Lý giải về hạnh phúc có hàng ngàn vạn loại, quan niệm về hạnh phúc của mỗi người cũng không giống nhau. Hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời chính là có thể được làm chính mình.
Tin tưởng chính mình, đi theo tiếng gọi của tâm hồn mình, không viễn tưởng đặt ra mục tiêu vượt xa khả năng bản thân, không mù quáng ganh đua, bạn chính là người hạnh phúc nhất.
Không có vàng nguyên chất, cũng không có người hoàn mỹ, bởi vì không hoàn mỹ mới là chúng ta đích thực nhất.
3. Hạnh phúc là sự gom góp từng chút từng chút, là được thực hiện từng ngày từng ngày. Đừng làm tổn thương người yêu mến bạn, cũng đừng làm người bạn yêu mến bị tổn thương.
Một người dẫu có tốt đến mấy, nhưng nếu họ không nguyện ý cùng bạn đồng hành cho đến hết cuộc đời, thì họ chính là người khách ghé thăm bạn mà thôi.
Một người dẫu có nhiều nhược điểm, nhưng lại có thể luôn nhường nhịn bạn, chăm sóc bạn, nguyện ý suốt đời ở bên bạn, đó chính là hạnh phúc của bạn.
Ai cũng muốn tìm một người thập toàn thập mỹ, nhưng con người ai cũng có khuyết điểm. Yêu chính là nhường nhịn, thành thật với nhau, trọn đời bên nhau.
4. Khi những thứ mà ta sở hữu và những chấp nhất của chúng ta trở thành một loại “vũ khí” gây tổn thương, thì buông bỏ chính là giải pháp tốt nhất cho cuộc đời.
Mấy ai có thể biết được mình có bao nhiêu đau khổ, ai biết được mình bị bao nhiêu tổn thương.
Nếu nước mắt không đọng lại ở trên mặt thì không ai biết được nó lạnh giá đến chừng nào, cái đau không nằm trên thân thể thì không thể biết nó đau đớn nhường nào.
Bạn có thể nhìn thấy giọt lệ đọng nơi khóe mắt, vết sẹo ở trên thân nhưng không nhất định hiểu được nỗi đau buồn và bi thương ở trong tâm hồn.
Hãy ngoảnh mặt bước đi trước khi rơi lệ, để lại sau lưng một hình bóng kiên cường, bạn sẽ thấy tâm hồn thật nhẹ nhõm trên hành trình kế tiếp của cuộc đời mình.
5. Khi còn trẻ không hiểu biết, trung niên sẽ luyến tiếc.
Có một số thứ, khi bạn hoàn toàn sở hữu được, lại cảm thấy buồn tẻ vô vị; có một số thứ, khi vĩnh viễn mất đi, mới phát hiện ra nó trân quý vô cùng.
Khi lâm vào giai đoạn khốn khổ của cuộc đời, cái gì tới thì muốn ngăn cản cũng không ngăn được, cái gì đi thì muốn giữ cũng giữ không được.
6. Cánh cửa cuộc đời
Đời người tựa như một cánh cửa, có người cảm thấy bi quan khi ở trong cánh cửa tối om, có người lạc quan khi được ở trong cánh cửa tĩnh mịch, có người ưu sầu vì mưa gió khi đứng bên ngoài cánh cửa, có người thấy vui vẻ bởi vì được tự do khi đứng ngoài cánh cửa và được trải nghiệm cảm giác mạnh của gió tuyết mưa rơi…
Kỳ thực trong đời người, có rất nhiều thứ không biết như thế nào mới là tốt nhất, chỉ cần bạn cho là đáng giá thì nó là tốt nhất.
Thành công và thất bại, hạnh phúc và bất hạnh, định nghĩa trong nội tâm của mỗi người là không giống nhau. Mấu chốt là phải nắm chắc được điều bạn muốn là gì, đừng để nó tuột khỏi tay bạn, đừng để mình phải hối tiếc quá nhiều.
7. “Thấu hiểu” là thuật ngữ thâm tình nhất, khắc sâu nhất trong thế giới này.
Thấu hiểu, chính là dùng ánh mắt của ta để an ủi nỗi ưu thương của người khác;
Thấu hiểu, chính là để nhịp tim đập theo nhịp tim của người khác;
Thấu hiểu, chính là im lặng lắng nghe âm thanh của tâm hồn người khác, một cảnh giới không ích kỷ, mà cao thượng, một cảnh giới vì người khác, chứ không chỉ ích kỷ vì mình;
Thấu hiểu, chính là trong mắt của tôi luôn có hình bóng của bạn;
Chỉ có thấu hiểu, mới có thể trầm tĩnh, mới có thể ung dung, mới có thể biết thế nào là trân quý.
8. Cánh “cung” của cuộc đời, người kéo quá cỡ sẽ mệt mỏi, kéo cung không đủ sẽ tụt lại phía sau.
Người coi cuộc đời người như một hành trình, thì sẽ luôn nhìn thấy phong cảnh. Người coi cuộc đời như một chiến trường, thì gặp phải luôn là những tranh đấu.
Cuộc đời chính là như vậy, lựa chọn cái gì thì sẽ gặp cái đấy, không có đúng hay sai, chỉ có chấp nhận hay không.
Học cách quên đi những chuyện làm mình không vui, học cách rời xa những người làm cho mình trở nên hèn mọn. Chỉ cần vẫn có ngày mai, thì ngày hôm nay mãi mãi vẫn là khởi điểm.
Va vấp nhiều thì biết được sự đáng quý của kinh nghiệm
Mâu thuẫn nhiều thì biết sự đáng quý của nhường nhịn
Không thuận mắt nhiều thì biết được sự đáng quý của tu dưỡng chính bản thân mình
Thấy nhiều nịnh nọt sẽ biết sự đáng quý của sự chân thành
Danh lợi tuột mất nhiều mới biết sự đáng quý của xem nhẹ và buông bỏ
Xã giao nhiều mới biết sự đáng quý của thanh tịnh thuần phác…
Kiếp người rất ngắn, hãy cảm ơn vì mình đang được sống, bạn mới có thể cảm nhận được những điều mỹ hảo của cuộc đời này…
Hà Phương Linh tổng hợp và biên tập
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.