Chủ Nhật, 13/09/2015 | 09:17

Ảnh: MHẢnh: MH

Từ ngày biết điểm thi đại học của con, nhà mình như chia làm hai phe. Ba mẹ vui mừng phấn khởi, còn con buồn bã ủ ê.

Ba mẹ mừng vì con chắc chắn sẽ đậu trường kinh tế. Con buồn bởi ước mơ dang dở và khó lòng thuyết phục ba mẹ cho con được làm lại lần nữa. Vì ba mẹ đã phản đối quyết liệt khi biết con có ý định theo ngành mỹ thuật ngay từ năm lớp 10.

Mẹ nhất định không cho con đi học vẽ, luôn hướng con vào ngành ngân hàng mà ba mẹ đã chọn. Đến khi làm hồ sơ thi đại học, vì con quá kiên quyết nên ba đành nhượng bộ kèm theo một điều kiện, chỉ thi năm nay thôi và phải thi thêm trường kinh tế nữa.

Lúc này, ba mới cho con đi ôn luyện môn vẽ. Con vắt chân lên cổ mà chạy nhưng khoảng thời gian hai tháng không đủ để học những kỹ năng cơ bản. Kết quả, điểm vẽ của con không đủ điểm xét, trong khi hai môn khác con đạt điểm khá cao.

Ba mẹ vẫn chưa nói chuyện với con sau kỳ thi nhưng qua những cuộc trò chuyện với mọi người thì con biết, cơ hội để thi lại mỹ thuật của con vào năm sau là điều không thể.

Con vẫn nhớ như in lời thầy dạy vẽ khi con đến xin học, thầy bảo “Em có năng khiếu nhưng nhập học muộn quá, sợ không đủ thời gian” nên con biết, khả năng mình đến đâu.

Con nói ra điều này không có ý trách móc ba mẹ đã ngăn cản con đi học vẽ mà mong ba mẹ hiểu con đã chọn đúng con đường hợp với sở thích và đam mê.

Liệu con có thể học tốt với một ngành con không hề có hứng thú ? Dù con biết những phân tích về cơ hội việc làm ba mẹ đưa ra không sai, nhưng con đường nghề nghiệp chỉ được chọn một lần. Con đã đọc đâu đó, tâm sự của những người chọn sai nghề và con sợ điều đó.

Có anh kỹ sư điện máy sau bao năm đi làm mới nhận ra mình chẳng hợp với nghề, muốn buông bỏ để chuyển ngành nhưng không dám. Có chị học kế toán nhưng cuối cùng nhận ra đam mê của mình là nghề nấu ăn. Tất cả họ đều sống vật vờ, làm việc trong tâm trạng chán nản và muốn bắt đầu lại.

Con nghĩ, một năm dừng lại để ôn thi không phải là quá dài so với chặng đường phía trước. Con làm sao tập trung vào những con số và bài giảng về kinh tế khi đầu óc con chỉ muốn vẽ và hứng thú với màu sắc.

Nhiều lúc con nghĩ, giá như mình đừng cố gắng làm bài thi kinh tế thì ba mẹ không có lý do gì để không cho con thi lại vào năm sau, nhưng lương tâm con không cho phép vì con biết, gia đình hy vọng ở con rất nhiều.

Vả lại, con vẫn nghĩ mình sẽ đậu mỹ thuật, lúc ấy, ba mẹ chẳng nỡ ép con theo kinh tế. Nhưng giờ đây, mọi chuyện không được như mong muốn nên xin ba mẹ cho con một cơ hội để được theo đuổi con đường riêng của mình.

Trong đời, ai cũng có quyền được ước mơ và có lẽ hạnh phúc nhất khi được theo đuổi giấc mơ của mình. Con còn trẻ và có nhiều cơ hội để làm lại, chỉ mong ba mẹ hiểu và ủng hộ con….

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook