Thứ Bảy, 05/09/2015 | 11:03

Năm nay, bố chỉ nghĩ đơn giản: Một trải nghiệm của các con năm 10 tuổi – 9 tuổi và 4 tuổi. Vậy đi!

Những ngày tựu trường của con luôn mang lại cảm xúc đặc biệt với những người làm bố mẹ. Dưới đây là bài chia sẻ của nhà văn Hoàng Anh Tú, viết cho ba con – bé Gia Bách (10 tuổi), Trà My (9 tuổi) và Phương Nguyên (4 tuổi):

Sáng nay, ngày khai giảng. Anh Bách, chị My đã quyết định tự đi học một mình không cần bố đưa đi. Cơ mà trời mưa, cái “nữ tính” ở thằng Thiên Bình trong bố khiến bố gạ gẫm: Để bố lấy ô tô đưa đi! Thành ra kế hoạch tự lập phá sản. (Bao nhiêu lòng thương con đã làm “hỏng” con như thế?).

Cơ mà bù lại, Nguyên Ít lần đầu tiên tự đi vào lớp. Bố đưa đến đúng chân cầu thang rồi bảo: Con có thể tự đi vào lớp được không? Cô nàng gật đầu vui vẻ và bye bye bố ngay! Thôi thì lấy Ít bù nhiều vậy!

Ngày khai giảng, có lẽ chỉ có các phụ huynh là háo hức, bởi ai cũng đầy ắp những ký ức về khai trường. Ba đứa thì bình thường, chẳng nhiều háo hức, nhưng cũng chẳng thờ ơ bởi đã đi học từ 17/8 rồi còn gì? Có lẽ vì thế mà ngày khai giảng thực sự mất đi ý nghĩa rồi. Chẳng còn những háo hức ngày gặp lại nhau, như thời bố mẹ xưa.

Khai giảng, bắt đầu một năm học mới! Ai đó có thể cho đó là một cuộc chiến mới. Ai đó có thể coi là một “trình mới” phải vượt qua. Ai đó có thể nghĩ đây là một chặng hành trình. Năm nay, bố chỉ nghĩ đơn giản: Một trải nghiệm của các con năm 10 tuổi – 9 tuổi và 4 tuổi. Vậy đi!

Là các con bắt đầu những trải nghiệm nhiều thứ mới lạ từ kiến thức mà trường mới sẽ dạy các con. (Chắc hẳn sẽ khác nhiều với trường công lập mà các con đã theo học 3 năm qua).

Là các con bắt đầu khám phá – nối – kết với những người bạn mới. Bố thích điều này! Đó cũng là lý do lúc nào câu hỏi đầu tiên bố hỏi các con khi đón các con về là: Hôm nay có gì vui không?

Hôm nay có kết bạn với bạn mới nào không? Hay như Ít: Hôm nay các bạn của con thế nào? Cuộc sống há không phải là những kết – nối sao? Bố thích được thấy các con kết – nối được với bạn bè.

di-hoc1-4864-1441338172.jpg

Anh Hoàng Anh Tú và các con. Ảnh:NVCC.

Là những trưởng thành khiến bố và mẹ ngạc nhiên! Bố và mẹ thích được ngạc nhiên nhiều hơn về các con, để ồ à với những trưởng thành ấy. Như cách các con tự chuẩn bị bữa sáng cho mình, tự học, tự phục vụ bản thân hay giúp đỡ bố mẹ những công việc nho nhỏ.

Như những suy nghĩ, những ý kiến, những cảm nhận của các con trong cuộc trò chuyện với bố mẹ mỗi ngày. Điều đó có giá trị hơn nhiều những điểm số – thành tích.

Bố muốn các con thực hiện được những giấc mơ của bố, của mẹ. Nhưng không phải là những giấc mơ tương lai, những giấc mơ thiên tài, mà chỉ đơn giản là những ước mơ rất bé mọn.

Như anh Bách được tham gia đội trống của trường – ước mơ vào đội trống ngày xưa của bố… Những ước mơ đó là từ các câu chuyện của bố, của mẹ về thời còn đi học, không phải là sức ép, chỉ là những niềm vui.

Hôm nay khai giảng, trời mưa. Khai giảng trời mưa thì mất hết cả vui. Nhưng chúng ta còn rất nhiều niềm vui phía trước, trong suốt một năm học của các con. Và bố sẽ cùng 3 đứa tìm thấy nhiều niềm vui nhất mỗi ngày. Phải, đi học để tìm thấy những niềm vui!

Chúc mừng 3 đứa ngày khởi đầu của những niềm vui!

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook