Ảnh: MH
Hầu như mỗi năm con đều đưa về nhà một người bạn và giới thiệu với má đó là bạn thân của con. Má rất vui, và kín đáo quan sát bạn của con với ít nhiều xét nét rồi thở phào, con của má thật là có “mắt xanh”, bạn thân của con thật dễ thương.
Nhớ lại, năm lớp 6, bạn thân của con là Lý. Khi Lý ra về thì má nói: “Lý là một cô bé nền nếp, con có thấy không, trong bữa cơm, bạn ấy đợi ba má bưng chén lên trước rồi mới cầm đũa, mỗi khi má gắp thức ăn cho thì bạn ấy đều nói cám ơn”.
Con phụng phịu trả lời: “Vì Lý là khách nên mới như vậy”. Má giải thích: “Nếu hàng ngày không tập cho mình nền nếp đó thì làm sao trở thành thói quen để bạn con nhớ mỗi khi ăn cơm ở nơi khác?”.
Năm lớp 7, con giới thiệu bạn thân là Cúc. Hai đứa chui vào phòng con, vừa ăn vặt vừa trò chuyện, nhưng khi chị giúp việc vô phòng để lau dọn thì Cúc vội nhanh tay hốt vỏ bánh kẹo và hộp sữa trước đó hai đứa vứt đầy nền nhà…
Lần nọ, con xin phép cho Kim tới nhà mình ở một tuần để hai đứa cùng ôn bài. Má khen Kim ý tứ biết quan tâm tới chung quanh. Đang luyện tiếng Anh qua phim, nhưng thấy ba má và anh của con đi làm về, bạn ấy chuyển qua học môn khác để không phiền cả nhà giờ nghỉ ngơi. Không như con, luôn lấy lý do chính đáng là học để tự cho mình có quyền làm ồn bất cứ lúc nào.
Chuẩn bị liên hoan chia tay cuối cấp, con nhận nhiệm vụ vẽ kiểu áo đồng phục của riêng lớp mình để có những tấm hình “không đụng hàng”.
Thu Thủy tới nhà nói riêng với con vì không tiện nói trước lớp, rằng lớp mình có nhiều bạn hoàn cảnh khó khăn, hô hào nộp tiền may đồng phục để chỉ mặc duy nhất một lần trong buổi liên hoan chia tay là gây khó cho các bạn ấy, và coi chừng là sẽ có một số bạn kiếm cớ vắng mặt vì không có tiền may áo.
Má bảo con rằng Thu Thủy biết quan tâm tới bạn bè, và khen bạn ấy có khả năng nhìn xa.
Lên lớp 10, con của má cao ráo và xinh xắn. Dõi theo sự lớn lên của con từng ngày mà má cứ ngẩn người khi nhìn ngắm con lần đầu tiên trong tà áo dài tha thướt. Và Kim Chi, bạn thân của con cũng khiến má bất ngờ.
Hai đứa đi bên nhau, má đùa khi nào có cuộc thi nữ sinh duyên dáng mà hai đứa cùng là thí sinh thì giám khảo sẽ khó xử ghê lắm. Từ đó con thỉnh thoảng hỏi vui: “Nếu là giám khảo thì má chấm cho đứa nào?”. “Ờ, nếu không thiên vị, má sẽ chấm cho Kim Chi”.
Không ngờ câu trả lời của má khiến tình bạn thân đó trở thành hững hờ, rồi má không thấy con rủ Kim Chi tới nhà chơi nữa, hai đứa cũng không còn đi học cùng nhau mỗi ngày.
Má nhận ra tính ghen tỵ của con khá nặng. Và má cũng chợt nhận ra con của má không có tình bạn thân thiết kéo dài cùng năm tháng.
Lớp 11, con thường rủ Hoa về nhà. Môn hướng nghiệp hai đứa cùng chọn học may. Cuối tuần, hai đứa rủ nhau mua vải về đo đo vẽ vẽ cắt cắt rồi ráp thành một món gì đó mà kết quả cuối cùng thường trở thành cái khăn tay hoặc khẩu trang, dù ý định ban đầu “ngon lành” hơn rất nhiều.
Đến một sáng Chủ nhật, Hoa tới, cầm theo xấp vải màu xám. Má góp ý màu này hơi già, hãy đổi màu khác cho trẻ trung. Hoa bẽn lẽn: “Cháu định may áo tặng sinh nhật bác trai”.
Môn học may ở trường hướng nghiệp mỗi tuần chỉ một tiếng đồng hồ, sao Hoa có thể may áo sơ mi được. Cái áo thành hình rất vụng về mà lại khiến ba của con chớp mắt vì xúc động. Hẳn ba cũng mong mình được tặng món quà do chính con gái tỉ mỉ kỳ công làm ra.
Sợ con đánh mất một người bạn, má không thốt lời khen Hoa như đã khen những người bạn trước đây của con. Con gái yêu của má, má mong con biết bắt chước những đức tính tốt đẹp của bạn bè, thay vì để lòng ghen tỵ khiến con không giữ được cho mình những người bạn dễ thương.
Chưa có bình luận.