Ngày Tuấn cưới Linh, bà Minh không chê gì ở con dâu, chỉ thấy cô chậm chạp và ít nói quá. Nhưng bù lại, Linh rất hiền lành và tốt tính, cũng không để bụng ai bao giờ nên bà Minh rất thương cô.
Tuấn thỉnh thoảng lại dặn mẹ: “Vợ con từ nhỏ đã mất mẹ, nên có gì mẹ chỉ bảo cô ấy giúp con nhé. Có gì sai cứ nói với con, mẹ đừng quát nạt cô ấy lại tội”. Bà cười đùa:
– Sợ mẹ mắng vợ nên rào trước đón sau phải không?
– Với con mẹ vẫn là nhất mà, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận thì bố con con được nhờ chứ sao?
– Mẹ biết rồi, không ai động tới cô vợ vàng ngọc của anh đâu, anh cứ yên tâm mà công tác.
– Dạ con cảm ơn mẹ.
Linh mất mẹ từ khi cô sinh ra nên chồng cô rất thương vợ. Mẹ chồng thấy vậy cũng nhẹ nhàng hơn với con dâu, vì Linh cũng hiếu thảo. Thấy bố chồng bị tai biến nằm 1 chỗ, ngày nào đi làm về cô cũng trò chuyện đọc sách cho ông nghe rồi tắm rửa dọn vệ sinh giường chiếu. Linh không nề hà việc gì nên bà Minh chẳng có gì phải chê trách.
Chỉ có điều Tuấn và Linh cưới đã lâu mà chưa có con trai khiến bà rất sốt ruột. Mấy có con gái lấy chồng đều có nếp có tẻ, mỗi Tuấn là con trai duy nhất trong nhà mà vẫn chưa có gì. 1 năm rồi 2 năm trôi qua, cả nhà ai cũng sốt ruột, Linh cũng mong có con vô cùng. Nhiều đêm cô khóc nói với chồng:
– Hay mình ly hôn đi, em không thể ích kỷ mãi với anh thế này. Nhìn mẹ thở dài em thấy có lỗi lắm.
– Em à, chưa có con thì từ từ mình có, con cái là cái duyên. Trời cho thì mình hạnh phúc đón nhận, còn không thì phải chịu thôi, anh không muốn em nhắc đến chuyện ly hôn.
Linh nằm nhìn chồng mà ứa nước mắt. Nhiều lúc bà Minh cũng nghĩ đến chuyện bảo con trai ly hôn, nhưng nghĩ phận đàn bà như nhau, bà lại thương Linh nên im lặng thở dài và cầu nguyện.
Đến năm thứ 3 cuối cùng tin vui ấy cũng đến với gia đình Linh, khỏi phải nói Tuấn và bà Minh đã vui nhiều thế nào. Niềm vui càng vỡ òa khi bác sĩ nói đứa bé là con trai. Từ ngày đó bà Minh chăm sóc con dâu càng thêm chu đáo. Cơ địa Linh yếu nên bà không bắt cô làm bất cứ việc gì.
Linh mang thai, cả nhà đều vui mừng (Ảnh minh họa)
Khi Linh mang bầu đến tháng thứ 8 Tuấn phải đi làm xa, công ty hứa anh chỉ cần đi 1 tháng là được về hẳn. Vì muốn gần vợ để tiện chăm vợ sau sinh nên anh đồng ý đi, Linh cũng ủng hộ chồng. Tuấn đi được nửa tháng thì Linh bất ngờ chuyển dạ, mẹ chồng hốt hoảng đưa cô vào bệnh viện.
Bác sĩ nói Linh sinh non, họ định mổ đưa đứa bé ra nhưng sức khỏe mẹ có vấn đề. Chị gái Tuấn gọi cho anh nhưng anh tắt máy. Bà Minh bủn rủn lo sợ:
– Mẹ cái Linh mất ngay khi sinh nó, có khi nào chuyện này lại xảy ra không?
Đúng lúc đó bác sĩ bảo:
– Tình trạng của chị nhà đang rất nguy kịch, e là chỉ giữ được 1 trong 2 mẹ con thôi. Bác quyết định nhanh rồi ký vào đây nhé.
Bà Minh ngã xuống sàn.
– Mẹ ơi giờ mình tính sao đây.
Chị chồng Linh hốt hoảng hỏi, bà vội đi nên quên mang điện thoại, cũng không nhớ số ông thông gia, Tuấn lại không ở đây, nhà bà mãi mới có đứa cháu đích tôn… Giờ phải biết làm thế nào đây?
– Bác quyết định nhanh lên, chị nhà mình yếu quá rồi. Nếu không nhanh chóng phẫu thuật, cả hai mẹ con sẽ đều gặp nguy hiểm.
Linh cầu xin cứu đứa con, nhưng rồi trong giây phút định mệnh bà Minh liền nói:
– Bác sĩ cứu con dâu tôi đi.
Nói xong bà khóc như mưa rồi ngất xỉu tại chỗ.
Mãi một lúc sau đó, bà Minh mới tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng đứa trẻ con nhà bên khóc, bà giật mình hỏi:
– Con dâu tôi đâu, cháu tôi đâu.
Rồi bà khóc:
– Bà xin lỗi cháu của bà, thực sự bà xin lỗi.
– Mẹ ơi, cháu mình sống rồi. Mẹ đến đây xem đi.
– Con… con nói sao cơ? Chẳng phải mẹ nói cứu cái Linh sao? Sao cháu mình còn sống là sao, thế nghĩa là cái Linh nó đã…
Bà Minh không dám nghĩ tiếp bởi bà thực sự sợ hãi.
– Không, em ấy vẫn sống mẹ à, sức mạnh kỳ diệu của tình mẫu tử đấy mẹ. Bác sĩ thấy em ấy yếu quá, nên quyết định cứu đứa bé vì sợ mất cả hai mẹ con, nhưng sau khi cấp cứu em ấy đã tỉnh dậy là nhờ tiếng khóc của đứa bé…
Bà Minh nghe vậy thì mừng lắm. Trong lòng bà thầm cảm tạ trời phật đã giúp cho gia đình bà vượt qua được cơn hoạn nạn. Dù vậy, mỗi lần nghĩ lại giây phút ấy bà Minh vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Ôm cháu trong tay, bà cứ rơi nước mắt:
– Suýt chút nữa bà hại chết cháu rồi, cho bà xin lỗi.
– Con cảm ơn mẹ.
– Sao vậy con?
– Vì dù khao khát làm bà nhưng mẹ vẫn luôn nghĩ đến con. Con thực sự cảm ơn mẹ.
Cả nhà Tuấn ở bên nhau bật khóc vì hạnh phúc. Sóng gió đã qua, một thành viên mới được chào đón, và điều quan trọng là họ đã có thể thấu hiểu nhau, giúp cho tình cảm gia đình càng thêm gắn bó bền chặt hơn.
Ảnh minh họa
Sưu tầm
Nguồn: ĐKN
Chưa có bình luận.