Chủ Nhật, 13/09/2015 | 09:24

Ngày xưa, ai cấm...?

Đôi khi, ngày trẻ, khi vào tuổi dậy thì, chính những bậc bố mẹ này cũng yêu như điên, cũng trốn cha trốn mẹ để làm “chuyện ấy” từ khi còn rất sớm.

Thế nhưng đến lượt mình, họ lại tiếp tục “rao giảng” bài giảng đạo đức muôn thuở mà họ đã từng nghe. Khi mà người lớn không dám đối diện với thực tế thì đương nhiên thực tế nó sẽ ở ngoài vòng kiểm soát của chính họ. Suy cho cùng mọi vấn đề đều xuất phát từ thói đạo đức giả của chúng ta mà thôi…

Đọc bài viết của bạn Vũ Thanh Bình (Cầu Giấy, Hà Nội), tôi thấy vô cùng tâm đắc. Tôi đồng ý với bạn một số điểm sau:

1. Trẻ ngày nay dậy thì sớm hơn thế hệ của bố mẹ chúng (thế hệ 7X trở về trước). Tuổi dậy thì trung bình và phổ biến của trẻ hiện nay theo nhìn nhận của tôi thì nó rơi vào quãng thời gian các em bước sang học cấp 2, tức là vào khoảng 11 – 14 tuổi. Còn thế hệ của bố mẹ chúng, tuổi dậy thì lại bắt đầu từ khi bước vào học cấp 3, tức là vào quãng 15 – 17 tuổi.

Những người thuộc thế hệ 7X chắc vẫn còn nhớ bài hát “Tuổi 15”. Bài hát bắt đầu bằng câu “Tuổi 15 như bông hoa đang hé nở trên cành”. Câu hát này đã nói lên rằng, tuổi dậy thì của trẻ ngày đó bắt đầu khi 15 tuổi.

2. Thực tế rất vô lý là bố mẹ và người lớn ngày nay đa số vẫn không thừa nhận cảm xúc đầu đời của trẻ.

3. Trẻ có quan hệ tình dục sớm trong bí mật nhưng bố mẹ vẫn lầm tưởng con mình là đứa “con nít không biết gì”, là đứa trẻ ngoan.

4. Cho con biết về bao cao su, biện pháp an toàn tình dục khi con “dậy thì”.

Về vấn đề trẻ có quan hệ tình dục sớm và nguyên nhân vì sao lại xẩy ra tình trạng nạo hút thai tuổi vị thành niên lớn như hiện nay, tôi xin có ý kiến thế này:

Mấu chốt vẫn là do người lớn chúng ta đã quen sống trong thói giả dối, thói đạo đức giả trong một thời gian quá dài hàng trăm năm, hàng nghìn năm nay.

Vấn đề tình dục là vấn đề tự nhiên của con người. Đến tuổi phát dục thì trẻ sẽ nhu cầu để hoạt động. Đó là thực tế nhưng thời nào cũng vậy, người lớn thì cứ cấm trẻ không được quan hệ tình dục nhưng trẻ thì vẫn đâu có nghe theo.

Trước đây, khi xã hội người lớn khắc nghiệt đến mức dùng đến hình thức “cạo trọc đầu và cho trôi sông” những người chửa hoang, xã hội thì luôn kêu gọi “nam nữ thụ thụ bất thân” nhưng chuyện quan hệ tình dục trước hôn nhân vẫn cứ xẩy ra.

Ngày nay, xã hội đã tân tiến. Nhà nhà người người được tiếp cận với các luồng văn hóa mở đến từ các nước và châu lục. Văn hóa tự do tình dục đã ập vào mọi gia đình.

Ra đường, lên báo, người lớn ăn mặc hở hang, bàn chuyện sex rôm rả. Về nhà, bố mẹ cũng có đời sống tình dục thoáng, cởi mở. Họ cũng xem phim sex, cũng đủ loại tư thế, cũng ngoại tình, cũng ly hôn và làm đủ thứ việc liên quan đến “chuyện ấy”…Và ngẫu nhiên, trong một môi trường như vậy, trẻ dậy thì có quan hệ tình dục là chuyện khó tránh khỏi.

Thời nào cũng vậy, vì sợ tương lại của con cái bị ảnh hưởng bởi việc quan hệ tình dục sớm nên các ông bố bà mẹ đều không muốn điều này xảy ra.

Không muốn xảy ra nhưng thực tế lại vẫn cứ xảy ra – đây chính là điều mà các bậc cha mẹ cần phải nhìn thẳng và đối diện với nó để tìm ra giải pháp.

Thế nhưng các bậc bố mẹ vẫn cứ theo lối mòn suy nghĩ rằng “trẻ thì không nên yêu và càng không nên có quan hệ tình dục”. Đôi khi, ngày trẻ, khi vào tuổi dậy thì, chính những bậc bố mẹ này cũng yêu như điên, cũng trốn cha trốn mẹ để làm “chuyện ấy” từ khi còn rất sớm.

Thế nhưng đến lượt mình, họ lại tiếp tục “rao giảng” bài giảng muôn thủa mà họ đã nghe từ bố mẹ của họ ngày xưa. Tôi nói đạo đức giả là ở chỗ đó.

Tôi biết một người bạn cùng tuổi tôi (thuộc thế hệ 7X). Bạn ấy tên là M, biết yêu mơ màng, biết thích một bạn trai cùng lớp từ khi vào lớp 7 (trẻ ngày nay biết mơ màng bạn khác giới từ khi lên lớp 4, lớp 5). Bạn M này học rất giỏi, nhưng yêu cũng rất tài.

Lên cấp 3 (ngày đó bắt đầu cấp THPT là lớp 10), M có “người yêu”. Hồi bạn ấy mới “yêu”, bố mẹ của M không hề hay biết gì, chỉ có bạn bè cùng trang lứa bọn tôi là đều biết.

Chính bọn tôi bắt gặp hai người làm “chuyện ấy” trên quả đồi vắng đằng sau ngôi trường chúng tôi học. Sau này chúng tôi còn rỉ tai nhau và được biết bạn ấy đã từng phải đi phá thai nhiều lần.

Khi bạn ấy có thai lần đầu thì mẹ bạn ấy mới biết bạn ấy có “người yêu”. Mẹ bạn M là y tá tại một bệnh viện lớn nên chuyện giải quyết cái thai và xử lý thế nào sau đó thì chúng tôi không biết.

Mọi chuyện về bạn ấy chúng tôi cũng quên bẵng đi. Chỉ biết rằng, mặc dù vốn là một học sinh thông mình, học giỏi từ cấp 1 và cấp 2 nhưng lên cấp 3 bạn M học sa sút.

Thi đại học không đỗ nhưng bạn ấy đã theo học một lớp phát thanh truyền hình trong huyện. Sau này bạn ấy làm biên tập viên truyền hình huyện.

Nhờ giọng đọc hay và ngoại hình đẹp nên bạn ấy đã chuyển lên đài phát thanh truyền hình thành phố. Bạn ấy hiện nay đã có một gia đình hạnh phúc, có hai đứa con đã lớn, một cháu học cấp 3 và một cháu học cấp 2.

Bạn bè lớp cấp 3 chúng tôi ngày xưa hiện nay ở thành phố chỉ có 3 người: đó là tôi, bạn M và Q. một sĩ quan quân đội. “Chiến tích” yêu đương của quá khứ bạn M vì vậy chỉ có tôi và Q biết mà thôi. Trong mắt mọi người và trong mắt chồng bạn M, cô ấy là một người phụ nữ đoan chính.

Tôi làm truyền thông, vì thế giữa tôi và M cũng có khá nhiều mối quan hệ chung và khá thân thiết. Không ít lần tụ tập, khi bàn đến chuyện con cái, M luôn tỏ quan điểm nghiêm khắc trong vấn đề dạy con.

Khi nói đến chuyện trẻ con bây giờ yêu sớm hiện nay, bạn M thường nói “Trẻ con bây giờ kinh thật, 11, 12 tuổi đã biết “yêu” rồi. Chúng nó viết thư gọi là chồng vợ loạn lên, có đứa đi tập huấn dã ngoại đã biết hôn nhau từ khi học lớp 4. Choáng quá.

Con bé nhà mình, hồi học lớp 4, nó kể rằng trong lớp các bạn đã ghép đôi với nhau rồi. Chỉ có nó là không thôi. Mình là mình tuyệt đối cấm con yêu đương nhăng nhít!”.

Tôi nghe M nói mà cảm thấy tức cười trong bụng. Chẳng nhẽ tôi lại buột miệng nói rằng “ừ thì là mà ngày xưa bạn cũng yêu sớm đấy thôi, ngày xưa bạn “yêu” lúc 15 tuổi thì giờ trẻ nó yêu lúc lên 9 – 10 tuổi thì có gì phải ngạc nhiên.

Giờ chúng nó dậy thì sớm hơn thì nó biết yêu sớm hơn chứ có gì đâu mà phải hốt hoảng lên như vậy…”. Đương nhiên tôi chỉ nhủ thầm trong bụng thôi, ai lại lôi chuyện riêng của bạn ra cho thiên hạ biết.

Qua chuyện của M nên tôi rút ra một kết luận rằng: người lớn chúng ta đạo đức giả quá. Tôi tin không chỉ M mới như vậy bởi cứ nhìn vào thực tế chuyện mang thai, phá thai của trẻ vị thành niên ngày nay và chuyện “chửa hoang” ngày xưa, đẻ con ngoài bờ ngoài bụi…thì đủ thấy là người lớn thực sự đạo đức giả vô cùng.

Ngày xưa các bậc bố mẹ cũng “yêu”, cũng quan hệ tình dục sớm khi bước vào tuổi phát dục, nhưng đến thời con cái lại bắt chúng không được làm cái chuyện đó, không chấp nhận thực tế đó thì thật là nực cười.

Khi mà người lớn không dám đối diện với thực tế thì đương nhiên thực tế nó sẽ ở ngoài vòng kiểm soát của chính họ. Suy cho cùng mọi vấn đề đều xuất phát từ thói đạo đức giả của chúng ta mà thôi.

Còn chuyện giáo dục con cái của tôi, mặc dù xã hội không ai dạy cho tôi phải dạy con tôi thế nào. Nhưng bằng cái nhìn thực tế này, tôi đã tự rút ra cho mình một bài học: không nên đạo đức giả nữa.

Tôi bảo với con tôi rằng: “Đến tuổi con có bạn đã biết yêu rồi đấy, không biết con trai của mẹ đã biết yêu chưa, kể cho mẹ nghe”. Con tôi 11 tuổi, nhân một lần đọc chuyện nó hỏi tôi “thiến” là gì, tôi đã cho con tôi biết đó là họ cắt túi tinh hoàn ở con vật như chó, hoặc mèo để nó không còn có chức năng đẻ con.

Thiến ở con người cũng vậy, nhưng chỉ khác là không ai thiến người. Tinh trùng ở trong tinh hoàn và khi có quan hệ tình dục thì sẽ làm người con gái hoặc phụ nữ có bầu, sinh ra em bé…

Do vậy, khi chưa có khả năng nuôi con thì người ta phải dùng bao cao su để bảo vệ sự an toàn cho mình và cho người yêu, bạn đời…

Cũng như anh Bình, tôi đã giới thiệu cho con chiếc bao cao su. Tôi khuyến khích con tôi rằng, khi người ta “lớn”, họ thường mang thứ “bảo bối” này trong người để phòng bệnh và phòng những rủi ro như mang thai ngoài ý muốn, phải làm những ông bố bà mẹ bất đắc dĩ, mất hết cả tương lai…

Nguyễn Thị Lam (Quận 10, TP Hồ Chí Minh)

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook