Chủ Nhật, 13/09/2015 | 09:14

Nếu ước mơ đủ lớn...

Tôi thường nhìn con gái từ cửa sổ trong căn phòng bếp. Ngôi trường của con nằm ở bên kia đường và tôi đứng ở bếp, vừa rửa bát vừa nhìn lũ trẻ chơi trong giờ giải lao. Một biển học sinh và con bé nổi bật giữa chúng.

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên mình xem con gái chơi bóng rổ, ngạc nhiên khi thấy bé chạy vòng tròn quanh những đứa trẻ khác, cố gắng lừa bóng qua các bạn để ném vào rổ.

Cô bé luyện tập rất bền bỉ, đôi khi tới khi trời tối. Một ngày, tôi hỏi con tại sao luyện tập nhiều thế, cô bé nhìn thẳng vào mắt mẹ và trả lời không chút do dự: “Con muốn vào trường đại học.

Bố đã không thể học đại học. Cách duy nhất để con vào đại học là phải có học bổng. Con thích bóng rổ. Con quyết định sẽ chơi thật giỏi để giành học bổng”.

Một ngày của năm học cuối cấp, tôi nhìn thấy con gái ngồi trên bãi cỏ, tay ôm đầu. Tôi nhẹ nhàng hỏi cô bé có chuyện gì.

“Ồ, không có gì cả, con chỉ quá thấp thôi”. Huấn luyện viên nói rằng với chiều cao khiêm tốn, con gái tôi có thể không bao giờ được chơi ở những đội hàng đầu.

Tôi hỏi con gái đã nói với bố về chuyện đó chưa, con tôi nói rằng bố bảo vị huấn luyện viên kia đã nhầm, họ không hiểu được sức mạnh của ước mơ.

Nếu con thực sự muốn vào đại học thì không gì có thể cản được điều đó, trừ một điều, đó là thái độ sống của mình. Nếu ước mơ đủ lớn thì đừng bao giờ lùi bước trước khó khăn trong đời thực. Và, sau đó, con gái tôi vẫn nỗ lực luyện tập hết sức mình.

Năm sau đó, khi cùng với đội của mình tham dự giải vô địch Bắc California, con tôi được nhà tuyển dụng trao cho suất học bổng toàn phần trong đội bóng rổ nữ. Cô bé nhận, biết đã được vào trường đại học mà mình mơ ước.

Một đêm, khi con tôi học năm cuối đại học, chồng tôi gọi điện. “Bố ốm, con thân yêu. Bố bị ung thư. Không, con đừng rời trường. Mọi thứ sẽ ổn. Bố yêu con!”.

Cô bé đã về nhà, an ủi tôi và chăm sóc cha. Một đêm muộn, trong những giờ phút cuối cùng, chồng tôi cầm tay con gái và nói: “Rachel, hãy tiếp tục ước mơ. Đừng để ước mơ của con chết cùng bố. Hứa với bố đi!”. Và trong giờ phút quý giá cuối cùng ở bên bố, cô bé trả lời: “Con hứa, thưa bố”.

Những năm sau đó thật khó khăn với cô bé. Con gái tôi bị giằng xé giữa gia đình và ước mơ. Tôi phải nuôi bốn đứa trẻ, mọi thứ trở nên rất khó khăn.

Để hỗ trợ mẹ, con bé vừa đi học, vừa làm phục vụ cho một quán cà phê vào buổi tối. Mỗi lần cô bé chuẩn bị đầu hàng, cô lại nhớ đến lời cha mình. “Rachel, hãy tiếp tục ước mơ… “, và tất nhiên, cô bé làm theo lời bố dặn.

Con gái tôi đã giữ lời hứa, tốt nghiệp đại học. Mất 6 năm, tức là chậm hơn 2 năm so với bạn cùng trang lứa nhưng cô bé đã thành công. Cháu là tấm gương, là niềm an ủi lớn giúp tôi vượt qua khó khăn trong cuộc sống.

Chưa có bình luận.

Tin khác
Chúng tôi trên Facebook