Dẫu vẫn biết rằng “nước mắt chảy xuôi”, sao lòng con mãi vẫn không “xuôi” được…
Vợ nhắn: “Thằng Tí bị sốt cao, quấy khóc suốt đêm”, vậy là con hối hả thu xếp công việc để về ngay. Trên đường đi, lòng cứ nhấp nhổm không yên. Cứ lo thằng nhỏ bị gì. Hóa ra nó sốt mọc răng.
Lần sau, con Mơ bị ngã dập môi, vợ nhắn: “Nửa đêm, con bé cứ giật mình khóc thét”, con đang công tác ở Hà Nội cũng đặt vé về ngay.
Cứ nghĩ đến đôi môi của đứa con bé bỏng sưng vù, con thấy lòng thắt lại. Vợ vô ý làm đổ nước xuống sàn nhà, con vội vàng lấy giẻ lau thật khô vì sợ 2 đứa nhỏ trượt té.
Đang làm việc mà thấy trời trở lạnh, con vội vàng gọi người giúp việc mang thêm áo ấm đến nhà trẻ cho 2 đứa nhỏ…
Thế mà, khi thằng út gọi điện báo tin mẹ không được khỏe, mấy hôm nay ít ăn, ít ngủ, con chỉ căn dặn “nhớ chú ý coi mẹ có biểu hiện gì lạ không” rồi quên luôn.
Khi chị ba về thăm mẹ trở lên có nói rằng “mẹ trượt chân té ở sàn nước”, con chỉ hỏi “có sao không?” rồi thôi. Thằng cháu nhỏ con anh hai gọi điện lên than thở “bà nội cứ nhắc chú năm hoài nghe mệt muốn chết”, con chỉ cười rồi tiếp tục công việc.
Con đã chẳng kịp về…
Mẹ ơi, con đã quên mất rằng mỗi ngày qua đi là khoảng cách chia ly của mẹ con mình càng gần lại. Cái khoảng cách ấy không đo bằng năm tháng mà chỉ còn lại ngày giờ… Con đã quên mất điều đó để rồi giờ đây từng ngày, từng giờ con phải tự dằn vặt trong lòng.
Duyên nợ mấy mươi năm làm mẹ con của chúng ta không kết thúc bằng một cuộc hội ngộ. Bởi con đã chẳng kịp về bên mẹ phút lâm chung…
Chỉ đến khi những nắm đất cuối cùng đắp lên sự ngăn cách âm dương, con mới cảm nhận hết những sai lầm không thể sửa đổi của mình.
Mẹ ơi, dẫu biết nước mắt muôn đời vẫn chảy xuôi nhưng con đã quên mất một điều: Con chỉ có một lần được làm con của mẹ…
Chưa có bình luận.